Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1008: Tướng phu thê (2)

- Mâu thuẫn?
Châu Trạch nghiền ngẫm từ này.
Lúc này, trong đầu xuất hiện hình ảnh mấy thi thể tử vong ở trong căn phòng lúc trước đó.
Cuối cùng.
Giống như đã ngừng lại ở một màn bản thân vỗ tay tán thưởng kẻ ngốc đó vậy.
- Thật ra thì, cái này vẫn còn cần chính anh tự mình suy ngẫm, tự phân biệt, cùng với, chính mình đưa ra lựa chọn, hơn nữa, chuyện tôi có thể giúp anh, cũng chỉ có những thứ này, cụ thể phải điều trị cái gì, thậm chí thuốc thang các loại, tôi cảm thấy căn bản là anh cũng không cần.
Châu Trạch gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Vương Kha đứng lên, chuẩn bị trở về phòng bệnh, nhưng vừa đi hai bước, anh ấy liền xoay người, nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Đứa bé trong bụng của cô bé, bây giờ còn chưa thể chắc chắn rốt cuộc là của ai, cảnh sát đang…
- Phá đi.
- Sao?
Châu Trạch nhìn Vương Kha, không chút do dự, lặp lại:
- Phá bỏ đi.
- Chuyện này không phù hợp với thủ tục, chúng tôi phải đợi cô bé tỉnh lại, khôi phục ý thức của chính mình, sau đó phải cô ấy, mới có thể…
- Phá nó đi, các người không đồng ý, ngày mai tôi quay lại bệnh viện, tôi đã từng làm bác sĩ ngoại khoa, anh cũng biết rồi đó.
- Bất kể nói thế nào, đứa bé vô tội.
- Lời này thật kinh tởm.
Châu Trạch đứng lên, nhìn Vương Kha, đồng thời, đưa tay vào trong túi lấy đôi bao tay màu đen mà Oanh Oanh đã mua cho anh ra, mang vào, đồng thời nói:
- Đứa bé này, không phá bỏ, giữ lại làm gì?
- Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng…
- Tôi cũng hiểu cảm giác của anh, nhưng, anh à, anh biết không, trên cái thế giới này, không phải bất kì người nào, nội tâm cũng đều mạnh mẽ giống như anh đâu.
Vương Kha giật mình.
- Xin lỗi.
Châu Trạch vỗ vỗ bả vai Vương Kha một cái:
- Nhưng giữ đứa bé lại để làm gì? Để cho hào quang mẫu tính (*bản năng của người mẹ) của cô bé nở rộ, nhìn thấy đứa bé mà kiên cường sống tiếp?
- Đây cũng không phải là tình tiết trong phim truyền hình.
- Nếu như giữ đứa bé này lại.
- Mỗi ngày chỉ có thể không ngừng nhắc nhở cô ấy về đoạn trí nhớ thống khổ nhất, không thể chịu được nhất.
- Tại sao chúng ta lại phải tàn nhẫn như vậy chứ?
Vương Kha hít sâu một hơi, nhìn Châu Trạch, anh ấy luôn cảm thấy, Châu Trạch có ý gì đó.
- Nhưng chúng ta không thể thay cô ấy đưa ra lựa chọn này được, chuyện này không phù hợp với quy tắc.
- Dẹp con mẹ nó quy tắc đi, ngày mai tôi sẽ đem một vài dụng cụ tới, phá bỏ đứa con cho cô ấy, yên tâm, tôi sẽ cố gắng giảm những tổn thương với cô ấy đến mức thấp nhất.
- Anh có thể nhắc nhở cảnh sát, cũng có thể nhắc nhở bệnh viện, nhưng hẳn là anh cũng biết rõ, bọn họ không ngăn cản được tôi.
Vương Kha mím môi một cái.
Hơi kích động.
Nói:
- A Trạch, em thực sự thay đổi rồi.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
- Nếu như đây cũng là một loại thay đổi mà nói, thành thật mà nói, tôi đối với loại thay đổi như thế này, cũng không ghét.
- Cho nên, tôi còn có thể nói gì đây?
- Anh có thể nói, ngày mai anh sẽ mang thêm một ít canh thịt nữa, bồi bổ thân thể cho cô bé.
Vương Kha mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Sau đó rất nghiêm túc trả lời:
- Được.
...
Thật ra thì, giai đoạn hiện tại mà nói, các biện pháp đối với những người bị hại bị tổn thương đặc biệt, đã rất hoàn thiện, tỷ như có thể giúp bạn đổi một thân phận khác ở khác 1 ở một nơi khác để bắt đầu lại từ đầu.
Cái này đã coi như là thiện chí lớn nhất của xã hội đối với người bị hại, cũng là biểu hiện của sự tiến bộ vượt bậc của ngành tư pháp nước ta trong những năm gần đây.
Mà đối với cô bé kia mà nói, có khả năng phương thức tốt nhất, chính là trước cô ấy thực sự tỉnh lại, giải quyết hết mọi chuyện trước, để cho cô bé căn bản không biết được, bản thân đã từng…
Nếu không, thật sự có thể sẽ kinh tởm cả đời.
Châu Trạch vừa lái xe trong đầu vừa suy nghĩ về những vấn đề này, về phần những thay đổi mà Vương Kha đã nói với anh kia, thật ra thì anh cũng không để trong lòng lắm.
Sợ chết là một chuyện, nhưng sau khi xuống địa ngục một chuyến, một vài kiểu chết, có lẽ đã trở nên có thể tiếp nhận được.
Thí dụ như.
Giai đoạn hiện tại.
Sát bút cũng không có trong cơ thể anh.
Chuyện này nếu như đặt ở lúc trước thì chính là chuyện không thể tưởng tượng được.
Nhưng bây giờ lại xảy ra.
Dù là không hiểu được tại sao lúc ban ngày Thiết hàm hàm lại tăng thêm một ngọn lửa cho tâm trạng của anh, làm cho anh bỗng nhiên trở nên phẫn nộ, nhưng Châu Trạch cũng không rút lời mà rút sát bút từ trong ngực lão Trương ra rồi cắm vào thân thể của mình.
Nói là tín nhiệm, hình như có chút hơi quá rồi.
Nói là bạn bè, thật giống như có chút mơ hồ.
Cứ không rõ ràng như vậy, không rõ ràng, cứ mơ mơ hồ hồ cũng rất tốt.
Mọi người giống như là hai con chó cách hàng rào sắt không ngừng gào thét với nhau.
Một khi hàng rào sắt đột nhiên biến mất.
Ngược lại đều sẽ không quen lắm.
Cũng vì vậy.
Dù là nó biến mất.
Mọi người vẫn sẽ coi như nó vẫn còn ở đó đi
Thiết hàm hàm yên lặng hồi lâu, cũng không biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với anh ấy, có phải là anh ấy đang “gào khóc” ở dưới Thái Sơn hay không?
Chẳng qua là như hiện tại cũng vô cùng tốt, từ sau khi tỉnh dậy lần trước, dường như Thiết hàm hàm đã bắt đầu trở nên thường xuyên nổi bọt, bất thình lình cho ra một câu “thuyết minh” trong cuộc sống sinh hoạt bình thường của bạn, hết lần này tới lần khác anh ấy cũng sẽ không cân nhắc đến chuyện có đang ép buộc bạn hay không.
Bây giờ nha.
An tĩnh hiếm hoi.
Lúc lái xe đến tiệm sách, Châu Trạch nhìn điện thoại di động một chút, đã hơn mười giờ tối rồi.
Rèm cửa sổ của tiệm sách đã hạ xuống, đứng ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy chút gì ở bên trong.
Hừm, đang làm gì vậy?
Châu Trạch đẩy cửa ra.
Đi vào.
Bên trong.
Tối đen như mực.
Trong không khí.
Dường như xen lẫn một chút mùi vị của giấy tro.
Một ngọn lửa màu xanh thẳm trôi nổi lơ lửng khắp bốn phía chung quanh.
Lắc lư lảo đảo, chợt sáng chợt tối.
m nhạc âm u trầm thấp bắt đầu vang lên, còn kèm theo tiếng hét thảm thiết giống như bị chặn lại truyền đến từ nơi nào đó.
Đừng nói chứ.
Thật đúng là rất có không khí đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận