Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1102: Săn thú (2)

Nói xong, Châu Trạch xoay người, đi tới bên rìa con đường lớn ở trước mặt, ngồi xổm xuống, móc một điếu thuốc ra.
Đứa trẻ sơ sinh vẫn bay lơ lửng ở bên trên vườn hoa, luật sư An vừa gọi điện thoại vừa dùng khóe mắt liếc qua đứa trẻ sơ sinh đang nhìn chăm chú bên này, hỏi:
- Ngay từ đầu anh đã không có ý định giết tôi? Vậy anh có ý gì? Chỉ là muốn dọa tôi một chút?
- Điều tôi muốn chính là giết anh, bởi vì vốn dĩ tôi không tin các người có năng lực giải quyết chuyện này.
- Chậc, được rồi, anh vĩ đại, anh cứng đầu.
Luật sư An lắc đầu một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, hỏi
- Vậy Trương lão đầu thì sao? Ông ta đã bỏ đi rồi hay là bị các người giết rồi?
- Đi rồi, không giết.
- Trước đó ông ta đã truyền tin tức cho tôi, nhưng lúc tôi hồi đáp tin, ông ta lại không trả lời, đoán chừng lúc đó ông ta muốn nói với tôi về chuyện liên quan tới anh đi, nhưng chính bản thân ông ta lại đi đâu rồi?
- Ông ta, đi về phía tây.
- Ha ha, tôi nói rồi, nếu như trong Thập Điện Diêm La, có hai người các người trong đó, cục diện hiện tại của âm ti, cũng không đến mức như thế này chứ?
Đứa trẻ sơ sinh lắc đầu một cái, nói:
- An Bất Khởi.
- Nói chuyện cứ nói, tại sao trước mỗi lần nói cứ phải gọi tên tôi chứ?
- Có tin đồn, cho tới nay, điều Địa Tàng Vương Bồ Tát vẫn theo đuổi là, muốn ở trên bàn thờ trống rỗng của ông ta, bày ra lên một vị phật có thể để cho bản thân ông ta quỳ lạy.
- Ha ha, sao vậy được, làm sao lại vậy được chứ? Tôi đã nói với anh rồi, lúc trước tôi còn cảm thấy đây là một tin chỉ để trêu chọc thôi, nhưng ai biết, cái này tin đồn lại là thực sự.
Đây là luật sư An xác nhận từ được từ chỗ ông chủ nhà mình đó.
Cũng là do chính miệng Địa Tàng Vương Bồ Tát đã nói lúc doanh câu đại náo ở âm ti đó.
Đứa trẻ sơ sinh ý vị thâm trường nhìn luật sư An, nói:
- Chuyện này cũng không buồn cười, cũng không có gì trêu chọc, bởi vì người chết giống như ông ta, thật sự rất nhiều rất nhiều, bao gồm loại vừa mới nói với anh.
Luật sư An sửng sốt một chút.
Ha ha nói:
- Thiệt cho tôi mới vừa rồi còn ngăn ông chủ không giết anh, bây giờ, tôi thật sự có chút hối hận.
...
- Tại sao đám người ông chủ còn chưa trở lại?
Lão Trương ngồi ở trong quầy bar trong tiệm sách có chút nóng nảy, anh ấy còn đang gấp muốn biết tin tức của ông cố nội đấy.
Vị trí ghế sô pha ở xa xa, Nguyệt Nha, Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ, ba quỷ sai ngồi ở nơi đó vừa uống trà vừa chờ đợi.
Tiểu loli ngồi ở bên bàn trà tiếp tục chép bài tập cho thằng bé trai – người đang không có ở nhà.
Năm quỷ sai thủ hạ của ông chủ Châu, đều trở về trong tiệm sách, mục đích, là để cũng cấp một nơi an toàn cho bọn họ, ít nhất phải tránh thoát trận được trận săn giết liên quan tới chứng nhận quỷ sai này.
Mấy cái bếp lò nhỏ của lão đạo, ở bên trên để cái nồi nhỏ, bên trong nấu soup oden, vừa ăn vừa nhấm nháp chút rượu, tiểu Hầu Tử ngồi ở bên cạnh ông ta bóc đậu phộng giúp ông ta, vui vẻ hòa thuận.
- Mọi người nhấp thử một chút đi.
Lão Trương từ sau quầy bar đi ra, đi vòng qua rồi vòng lại.
Lão đạo vừa cạn một chén rượu trắng nhỏ, ợ hơi rượu, nói:
- Tôi nói lão Trương này, anh có thể đừng đi qua đi lại như vậy được hay không, bần đạo tôi đây cũng muốn choáng váng luôn rồi, không uống say cũng bị anh đi qua đi lại khiến cho say rồi.
Lão Trương nhìn về phía lão đạo, mở miệng nói:
- Chúng ta có nên đi ra ngoài tìm một chút hay không?
Lão đạo lập tức giơ tay lên:
- Đừng, đừng gây thêm phiền phức chứ, các người đều là tài sản vất vả lắm ông chủ mới vơ vét được, vào lúc này, ngàn vạn lần chớ chạy loạn, lỡ như bị người ta chém thì phải làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi.
- Lúc này nên tới nhâm nhi một chút nha.
- Đoán chừng đám người ông chủ cũng sắp trở về rồi, nếu không chẳng lẽ còn phải ở bên ngoài đến khi sinh con xong mới quay về?
Lão đạo vừa nói vừa nói mình cũng cười.
Sau đó ánh mắt rất tùy ý quét qua bốn phía.
Bỗng nhiên nhìn thấy xe của luật sư An đã ngừng lại ở trước cửa tiệm sách.
- Anh xem đi, đây không phải là đã trở lại rồi sao.
Lão đạo đứng lên, chuẩn bị đi ra chào đón.
Ngay sau đó.
Lão đạo nhìn thấy đám người ông chủ lần lượt xuống xe.
Nhìn thấy Oanh Oanh đi ở chính giữa, trong tay lại còn ôm một đứa bé sơ sinh.
- Ợ…
Lúc này, đầu óc ngớ ngẩn của lão đạo có chút không quay đầu kịp.
Theo bản năng mà nói:
- Mẹ nó chứ, thật sự là sinh con xong rồi mới nói tiếp sao!
...
Lúc Châu Trạch đẩy mở cửa đi vào, vừa đứng lúc nghe được lời lão đạo nói, con hàng này mới uống chút rượu, lúc cảm khái giọng điệu còn giống như kẻ gian nữa chứ.
- Ngày hôm nay là Nguyên tiêu.
Châu Trạch nói.
- Nguyên tiêu vui vẻ, ông chủ!
Lão đạo lập tức vẫy tay nói.
- Ừm, tôi mới nhớ ra, không trách hôm nay bên ngoài lại đống pháo ầm ĩ như vậy.
Châu Trạch cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Oanh Oanh treo lên, sau đó tiếp tục nói:
- Như thế này đi, lão đạo, bây giờ ông ra bên ngoài quét dọn những mảnh vụn pháo giấy kia trước một chút, để tránh ngày mai lúc mọi người vội vã đi làm không kịp quét dọn lại ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.
- ... - Lão đạo.
Rượu, lập tức tỉnh ngay!
Chẳng mấy chốc.
Lão đạo cầm cây chổi cùng đồ hốt rác, cùng với tiểu Hầu Tử treo trên bả vai đi ra bên ngoài cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ bộ mặt thành phố, bóng lưng ấy, phải nói là cực kì tiêu điều.
Không phải là Châu Trạch nhẫn tâm, chỉ là, thật sự có đôi khi lão đạo rất yêu thích việc dạo chơi trên bờ vực nguy hiểm.
Nếu thỉnh thoảng không gõ cho mấy cái, ông ta đã lật ngói nhảy lên đầu luôn rồi, người ta đều là lúc còn trẻ là bình minh già là hoàng hôn, nhưng lão đạo thì lại ngược lại, tuổi tác càng lớn lại chơi đến càng sung.
Ánh mắt ông chủ Châu nhìn khắp bốn phía.
Vỗ vỗ tay.
Nói:
- Tập trung lại một chút, bàn bạc chuyện này một chút.
...
Một cái bàn tròn lớn, một đám người ngồi vây quanh.
Ngoại trừ một người một khỉ đang đi quét đường, từ trái sang phải theo thứ tự là Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ, Nguyệt Nha, lão Trương, tiểu loli, thằng bé trai, Bạch Hồ, luật sư An, Hứa Thanh Lãng, cô gái da đen, Deadpool, Oanh Oanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận