Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 459: Đại náo phòng sách!

Bữa ăn khuya.
Là món mì dưa cải.
Hứa Thanh Lãng xuống bếp.
Lão Hứa đích thân cán mì, mì dai rất ngon miệng,
Rắc thêm một ít hành thái trên mặt.
Thịt bằm phủ trên dưa chua.
Lại thêm một ít thịt thái.
Quả thật là mùi thơm xộc vào mũi, khiến người ta vừa nhìn đã muốn há miệng ăn từng ngụm lớn.
Thúy Hoa tỉnh, sau khi thấy luật sư An, cô ta cũng không náo loạn mà lặng yên ngồi bên cạnh bàn.
Khi Châu Trạch cũng ngồi lên bàn thì, Thúy Hoa nhìn Châu Trạch nhiều thêm một chút. Ở trong mắt cô ta không có kiêng kỵ mà là khiêu khích.
Châu Trạch lắc đầu, thật đúng là một cô gái ngu ngốc thứ thiệt.
Chỉ có điều ông chủ Châu cũng chú ý tới, trên cổ và trên cổ tay Thúy Hoa buộc chặt sợi tơ màu đỏ, trước đây nó không tồn tại, điểm này Châu Trạch có thể bảo đảm, bởi vì trước đó khi mình đâm cô ta, mình không phát hiện ra chúng nó.
Không hề nghi ngờ, nhất định là luật sư An vừa thêm vào. Luật sư An đúng là luật sư An, cho dù mặt đối với ân nhân cứu mạng của mình, nên phòng bị anh ta vẫn sẽ phòng bị.
Bầu không khí trên bàn cơm rất áp lực, hiện tại lão Hứa đang giảm béo, tuy rằng bữa khuya là anh ta làm, nhưng anh ta không định ăn.
Lại thêm hiện tại người bình thường có thể ăn cơm canh trong phòng sách đang ngồi trong tù bù đầu gặm cơm tù.
Cả bàn ngồi kín bốn chung quanh.
Vậy mà thuần một sắc là quỷ khó ăn cơm.
Luật sư An nhìn nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu.
Dịch hoa bỉ ngạn còn không nhiều lắm.
Mọi người bắt đầu ăn mì.
Ăn từng cọng từng cọng một.
Ăn tới cực kỳ văn nhã.
Ngoại lệ duy nhất là Thúy Hoa.
Cô ta ăn từng gắp lớn mì.
Sau đó lại nhổ ra.
Sau đó lại ăn gắp mì càng lớn hơn.
Rồi cô ta lại bắt đầu nhổ ngụm càng lớn hơn ấy ra.
Bên bàn cơm, mọi người đưa mắt nhìn nhau, sôi nổi ăn ý buông đôi đũa trong tay mình xuống.
Thức ăn vốn đã khó có thể ăn hết, nay lại nhìn thấy một màn này, bọn họ lại càng khó có thể ăn hết.
Có thể nhìn ra, Thúy Hoa ăn cũng rất thống khổ, nhưng cô ta lại rất ra sức ăn, như sau khi ăn cơm xong cô ta phải xuống ruộng làm việc vậy.
Đến cuối cùng.
Cô ta vẫn ăn hết bát mì trước mặt mình.
Để đũa xuống.
Thúy Hoa vỗ bụng mình một cái.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Bác An, dưới đất không có dưa chua để ăn, ha ha ha.
Cô gái ngu ngốc nói xong còn cười vui vẻ.
- Thúy Hoa, cô yên tâm, tôi sẽ không làm khó cô, tôi sẽ thoải mái đưa cô xuống địa ngục.
Điểm này, anh ta đã thương nghị với Châu Trạch.
Thúy Hoa nhìn nhìn luật sư An, cuối cùng, cô ta đưa mắt nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Bác An, anh ta đâm tôi rất nhiều lần.
- Trong bãi đất hoang.
- Ở bờ sông.
- Ở trên xe.
- Anh ta không có chuyện gì làm lại đâm tôi vài cái.
- Đau quá.
- ... ... - Châu Trạch.
- Tốt rồi, không nói chuyện này nữa, cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Cô phải nhớ kỹ, gửi một câu tới lão Tứ giúp tôi.
- Ngài nói đi.
- Người đang làm, trời đang nhìn, đừng tưởng rằng trở thành tuần kiểm rồi là có thể trốn tránh được ánh mắt của trời cao.
Luật sư An nói tới cứ phải gọi là một thân chính khí!
- Bác An, Tứ gia thường nói, lúc bác An đạo mạo nghiêm trang là đáng yêu nhất.
- ... ... - Luật sư An.
- Được rồi được rồi, chuyện này, đợi sau này tôi sẽ tìm anh ta tính sổ.
Luật sư An không phải luật sư An ngày xưa. Đúng là lúc ấy anh ta như chuột chạy qua đường trốn khỏi địa ngục, sống những tháng ngày hoảng sợ không chịu nổi. Nhưng mấy năm nay, dựa vào việc kinh doanh trong giải đất màu xám, tuy rằng không có viên chức, nhưng cũng có thể tính là kết giao với không ít tình hương hỏa.
Quan trọng nhất là anh ta nắm giữ rất nhiều tin tức và chứng cứ, có thể khiến không ít thế lực trong địa ngục kiêng kỵ.
Trừ phi các thế lực này có nắm chắc có thể một tát chụp chết anh ta, nếu không bọn họ sẽ không cá chết lưới rách với anh ta.
Phùng Tứ đang làm tuần kiểm trong địa ngục.
Phong quang vô hạn, nhưng hiện tại lão An mới ôm được bắp đùi lớn.
Chờ khi bắp đùi lớn này trưởng thành một chút, tráng kiện một chút.
Lại về địa ngục.
Phùng Tứ tính là cái thá gì?
Thập điện Diêm La cũng phải đứng sang bên cạnh!
- Chỉ có điều trước khi tôi thả cô đi, cô phải giúp tôi một chuyện.
- Tứ gia nói đi, kẻ gian không trắng tay mà đi.
- ... ... - Luật sư An.
- Trong phòng sách có mấy con vật nhỏ đáng yêu, trước đây chúng nó bị thương, cần cô trị liệu giúp chúng nó. Chờ sau khi chúng nó được chữa trị xong, tôi có thể để cô trở về.
- Tứ gia nói, người là đao thớt, tôi là cá thịt.
- Được rồi, không nói nhảm nữa, tình trạng cơ thể cô hiện tại có thể bắt đầu trị liệu luôn không?
Luật sư An đã từ bỏ ý định tiếp tục trao đổi với Thúy Hoa, bởi vì anh ta cảm thấy nếu anh ta tiếp tục trao đổi, anh ta sẽ không nhịn được mà trực tiếp bóp chết cô ta.
- Tứ gia nói, ở dưới mái hiên người không thể cũng có thể.
- Hầu Tử! - Châu Trạch hô lên.
Tiểu Hầu Tử lập tức nhảy lên bàn cơm, ánh mắt mang theo cảnh giác nhìn chằm chằm Thúy Hoa.
- Đi tới chỗ cô ta đi. - Châu Trạch ra lệnh.
Tiểu Hầu Tử đi tới, từng bước từng bước một.
Thúy Hoa vươn tay.
Bắt được hai tay Hầu Tử.
Thúy Hoa nhắm mắt lại, cảm thụ trong chốc lát, ngay sau đó cô ta mở mắt ra, nói:
- Con khỉ này... thật kỳ quái.
- Kì quái chỗ nào? - Châu Trạch hỏi.
- Thân thể này... - Thúy Hoa nhíu nhíu mày: - Thân thể quá kỳ quái.
Trước khi Bàn Sơn Viên tùy tùng Thái Sơn phủ quân viên tịch, đã lấy nhục thể của mình làm mối, cải tạo con yêu hầu Châu Trạch đã giết chết để bản thân có thể trọng sinh. Có thể nói, tiểu Hầu Tử kế thừa một phần truyền thừa của Bàn Sơn Viên.
Lại thêm mấy ngày nay, luật sư An không có chuyện gì làm lại điều chế một số nước thuốc điều trị thân thể giúp tiểu Hầu Tử. Sau khi điều trị một thời gian, quả nhiên là đầm không gì sánh được.
Châu Trạch thống nhất để trạng thái nuôi thả với mọi người trong phòng sách.
Bản thân mình mỗi ngày chỉ nằm đó phơi nắng, mọi người thích làm gì thì làm.
Nhưng luật sư An lại khác, anh ta một mực sắp xếp cho thành viên trong tổ chức của Châu Trạch, chỉ cần là lực lượng có thể mượn dùng được, anh ta tuyệt sẽ không buông tha.
- Có thể phục hồi như cũ không? - Châu Trạch hỏi.
- Chỉ có thể phục hồi một chút, muốn hoàn toàn phục hồi như cũ, tôi không làm được. - Thúy Hoa nói: - Thúy Hoa sẽ bị hút khô. Tứ gia nói, chó vội cũng sẽ nhảy tường.
Ý của câu này là.
Nếu muốn cô ta ép khô mình để khôi phục cho con Hầu Tử này.
Cô ta tình nguyện liều mạng phản kháng.
- Có thể phục hồi bao nhiêu thì cứ phục hồi bấy nhiêu đi. - Châu Trạch nói.
Chỉ cần có thể khởi đầu cho tiểu Hầu Tử, chẳng khác gì đã đào xong kênh nước. Về phần tiếp sau đó có thể dẫn nước vào kênh hay không, ngược lại không phải vấn đề khó khăn gì.
Thúy Hoa nhắm mắt lại.
Từ vị trí lòng bàn tay của cô ta.
Bắt đầu có chất lỏng màu xanh lam chậm rãi chảy ra, thuận theo ngón tay tiến vào trong cơ thể Hầu Tử.
Ngay từ đầu, tiểu Hầu Tử có chút ù ù cạc cạc.
Sau đó có vẻ như nó cảm thấy hơi ngứa, thân thể càng không ngừng vặn vẹo.
Nhưng nó biết, hiện tại mình đang chuẩn bị cho công đoạn giải cứu lão đạo vào ngày mai, cho nên dù có ngứa hơn nó cũng phải kiên trì. Dần dần, dường như tiểu Hầu Tử cũng tiến vào trạng thái, hai mắt nó nhắm nghiền, đứng bất động ở đằng kia.
Đại khái qua mười phút sau.
Thúy Hoa mở mắt ra, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tiểu Hầu Tử vốn thoạt nhìn rất bình tĩnh, bỗng nhiên nóng nảy, trực tiếp xoay người nhảy lên nóc phòng!
- A, hai mắt tiểu Hầu Tử đỏ lên rồi!
Bạch Oanh Oanh chỉ vào đỉnh đầu hô lên.
- Chuyện gì xảy ra? - Châu Trạch nhìn về phía Thúy Hoa.
Bản năng khiến anh cho rằng cô gái ngu ngốc này đang làm trò quỷ!
- Tứ gia thường xuyên nói với tôi: Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
- Là sau khi linh hồn của Hầu Tử nhận được chữa trị rồi tăng lên, kích thích nó khiến nó nhớ tới một số chuyện của kiếp trước. Thậm chí nó còn nhớ lại lệ khí đời trước! - Luật sư An nhìn thoáng qua Hầu Tử phía trên, lập tức chỉ huy tiểu loli và Bạch Oanh Oanh: - Các người bảo vệ phía cửa, đừng để nó đi ra ngoài, nhất định phải khiến nó tỉnh táo lại!
Con khỉ nhổng đuôi lên thật cao, đứng trên xà nhà, con ngươi màu đỏ đậm của nó đầu tiên là quét về Châu Trạch.
Nó nhớ kỹ người đàn ông này.
Vẫn luôn không quên.
Là người đàn ông này đã dùng móng tay giết chết bản thân mình!
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch tinh tường cảm giác được trên cơ thể Hầu Tử tản mát ra sát ý với mình!
Ông chủ Châu ngược lại không kinh sợ.
Buồn cười.
Mình lúc đầu còn có thể giết chết nó.
Chớ nói chi là mình bây giờ.
Chẳng qua.
Châu Trạch cúi đầu.
Nhìn thoáng qua cánh tay phải còn đang trong quá trình phục hồi của mình.
Lại nhìn thoáng qua tay trái bị băng bó của mình.
Ông chủ Châu vẫn rất thật lòng mà nhích lại gần Bạch Oanh Oanh đang đứng bên cạnh.
Tuy rằng Hầu Tử chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng nó cũng không phải Hầu Tử ngày xưa.
Bản thân mình thì sao?
Hiện tại hình như tình trạng của mình không được lạc quan lắm.
- Tê tê tê tê tê tê hí! ! ! !
Hầu Tử không ngừng toét miệng, móng vuốt cào trần nhà, trên trán của nó xuất hiện đường vân màu đỏ, lông tóc trên người cũng trở nên dài hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả hình thể của nó cũng lớn hơn trước kia không ít.
Từng cái bóng màu đen không ngừng chập chờn bên cạnh Hầu Tử.
- Vèo!
Hầu Tử nhảy phốc xuống dưới.
Mục tiêu nhắm thẳng vào Châu Trạch!
Sắc mặt Châu Trạch không thay đổi.
Vào lúc này.
Cà phê báo chí lại thêm đường là không thể dùng.
Tắm rửa, đấm bóp lại lên giường càng là nói bậy.
Nhưng anh vẫn trầm giọng nói:
- Oanh Oanh!
- Anh anh anh!
Nữ cương thi trực tiếp chỉnh lên. Cô ẩy bật người nhảy lên, kéo đuôi Hầu Tử đang muốn tới gần ông chủ nhà mình trước, sau đó cô ấy trực tiếp kéo nó xuống đất!
- Rầm!
Sàn nhà bị đập ra một cái hố.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Không phải anh thấy đau thay Hầu Tử.
Mà sàn nhà này vốn không rẻ.
Chờ sau khi lão đạo được cứu ra, cứ để lão đạo bồi thường đi, dù sao đây cũng là Hầu Tử lão nuôi.
Hầu Tử bị đập một cái hung tợn nhưng cứ như không bị ảnh hưởng gì, nó thuận thế bắn lên.
- Khốn!
Tiểu loli hé miệng.
Đầu lưỡi vươn ra.
Nhưng thể hình con khỉ đã lớn hơn rất nhiều so với trước kia, tốc độ của nó cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Thân hình nó vọt một cái, trực tiếp đi vòng qua đầu lưỡi của tiểu loli.
- Nghiệt súc, an tĩnh lại cho tao!
Luật sư An ra tay.
Dường như Hầu Tử rất sợ hãi luật sư An.
Hoặc có lẽ là.
Ngoài việc làm thịt Châu Trạch là Hầu Tử ưa thích không rời, đối với những người khác trong phòng sách, nó không có chút hứng thú nào.
Nó đang báo thù cho kiếp trước, nhưng mục tiêu báo thù chỉ là chính bản thân kẻ thù kiếp trước thôi, nó không lạm sát kẻ vô tội.
Luật sư An mới vừa tới gần.
Hầu Tử lập tức liên tục lui về phía sau.
Ngay sau đó.
Vậy mà nó lại đưa tay.
Từ túi đeo chéo trên người chính mình.
Lấy ra một quyển sách!
Sách Âm Dương!
- Hí... ... - Luật sư An hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: - Vì sao mày lại có sách Âm Dương?
Mày có quyển sách này thế mà tao lại có thể không biết!
Luật sư An rất kinh nghi mà nhìn về phía Châu Trạch, tiếp tục hỏi:
- Vì sao vật này lại bị anh đặt trên người một con khỉ?
Vì trước đây đã từng có người tới đánh cắp sách Âm Dương, hơn nữa hiện tại lại không dùng được, vì thế Châu Trạch tiện tay ném cho Hầu Tử bảo quản.
Lúc này.
Đối mặt với chất vấn của luật sư An.
Châu Trạch rất thờ ơ nhún vai, nói:
- Không sao, nó cũng không biết dùng.
Tôi cũng không biết dùng.
Nhưng một màn tiếp theo.
Lại khiến nụ cười mỉm trên mặt Châu Trạch đọng lại.
Hầu Tử trực tiếp giơ sách Âm Dương lên.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! ! ! !
Trong sách Âm Dương.
Lúc này có hai tia sáng nhọn bay ra.
Một tia màu đen.
Một tia màu trắng.
Hai đông bắc đại tiên gần như bị phủ bụi lãng quên mất nửa năm.
Trong mắt hàm chứa lệ nóng.
Lóng lánh xuất hiện! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận