Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 298: Thế giới động vật của ông chủ Châu (1)

Đồ ăn ngoài tới.
Sau khi uống hai ngụm nước hoa bỉ ngạn.
Châu Trạch bắt đầu ăn uống vô cùng ngon lành.
Đời trước, ông chủ Châu bận rộn công việc, cũng không quá quan tâm tới chuyện cơm nước. Đời này, với ông chủ Châu, ngay từ đầu ăn cơm là một việc vô cũng khổ cực, thế nhưng bây giờ anh có thể hưởng thụ sự vui vẻ khi ăn cơm, đương nhiên cũng không quá chú ý rốt cuộc anh đang ăn cái gì.
Đương nhiên.
Ai kêu nữ đầu bếp trong nhà bị bệnh đây.
- Cuộc sống không chỉ là sự tạm bợ trước mắt, còn có thơ và cánh đồng phương xa.
- Giơ cao đôi tay tới mọi người trên khắp thế gian, tìm tới biển trời bao la, bất chấp tất cả... ...
Cửa phòng sách truyền đến tiếng ca.
Trong giọng ca có chút khàn khàn, tràn ngập tình cảm tang thương.
Đừng nói.
Người này hát hay thật.
Ông chủ Châu bưng hộp đựng cơm đi tới cửa phòng sách, nhìn thấy một anh chàng hát rong cầm đàn ghi-ta đứng bên lề đường, vừa đàn vừa hát. Anh chàng này mặc áo T-shirt, mang giày Cavans đen, quần jean rách, hát rất là nhập tâm.
Chung quanh, rất nhanh đã có không ít người tụ đến.
Trong lúc anh chàng này đang hát, cũng có người đặt một ít tiền vào chiếc túi được đặt trước ghi-ta.
Ông chủ Châu như một tên nông dân quê mùa.
Ngồi bên lề đường.
Ăn hai ngụm cơm hộp.
Lại ngẩng đầu lên nhìn người ta hát.
Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục lùa cơm.
Có lẽ đây là cuộc sống, có ăn có uống cũng có thời gian nhàn hạ thoải mái nghe vài bài nhạc.
Oanh Oanh đang chơi game ở tiệm cà phê Internet đối diện.
Độc lão Hứa trúng phải cũng đã có biện pháp giải độc.
Lão đạo khoái trá cầm chuyển phát nhanh.
Ăn cơm vô cùng ngon lành.
Rất tốt đẹp.
Nếu Châu Trạch lúc trước nhìn thấy Châu Trạch lúc này, đoán chừng sẽ rất khinh thường mà dùng giọng mũi "hừ" một tiếng, tỏ vẻ khinh thường đối với loại sinh hoạt cá muối này.
Nhưng lúc này, bản thân mình,
Lại như ăn mật.
Cừ Minh Minh xuất hiện ở cửa phòng sách. Anh ta nhìn thấy Châu Trạch đang ngồi chồm hổm ngồi ở chỗ kia, cũng ngồi chồm hổm xuống theo anh, rút ra một điếu thuốc đưa cho Châu Trạch.
Châu Trạch châm thuốc, hít một hơi. Sau đó anh khẽ nhíu mày, mùi vị thật nặng, nhưng hút lại rất thoải mái.
- Mùi thuốc lá này do tôi tạo thành theo một phương pháp đặc thù, thậm chí ngay cả đầu thuốc cũng do chính tôi thiết kế. Khi hút nó sẽ có hiệu quả của Thanh Khai Linh hoặc rễ Bản Lam.
- Hút thuốc còn có thể cường thân kiện thể à? - Châu Trạch cầm lấy điếu thuốc, giơ tới trước mặt nhìn thử, sau đó lại hút một hơi: - Còn nữa không? Cho tôi thêm mấy hộp nữa.
- Ha ha, tôi không có nhiều như vậy. Hiện tại giá cả dược liệu rất mắc, hơn nữa chi phí làm thứ này vốn rất cao, một điếu thuốc xấp xỉ hai ba trăm đồng.
- Cũng không đắt...
- Bảng Anh.
- Hí... ...
Châu Trạch có chút tò mò nói: - Có phải nhà anh là gia đình đặc biệt khá giả không?
- Thật ra nhà tôi cũng không tính là khá giả. Mặc dù dòng họ nhà tôi đã được truyền thừa từ thời Đường, thế nhưng chỉ làm thầy thuốc, không phải nghề nghiệp đại phú đại quý gì. Chỉ có vài năm nay đặc biệt dễ kiếm tiền hơn.
- Mấy người chú bác cùng với mấy trưởng bối khác của tôi, làm miếng lót giày có thể chữa khỏi trăm bệnh.
- Hỏa liệu có thể trị liệu ung thư.
- Những thứ đồ chơi này, có lẽ khi anh nghe thấy sẽ cho rằng nó rất vô căn cứ, nhưng thị trường buôn bán thực sự rất tốt. Chỉ có điều tôi không thích loại cảm giác này.
- Trước đây tôi đã tới công ty của một người chú tôi tham quan. Lúc ấy công ty của chú tôi đang họp, một đám người già tuổi chừng ông bà nội tôi tụ tập cùng nhau quơ cờ, giống hệt như một tổ chức bán hàng đa cấp vậy.
Châu Trạch gật đầu.
- Cho nên tôi cảm thấy hiện tại rất tốt, tôi thích chơi cổ trùng thì cứ tận tình chơi. Tôi thích chơi game thì mở một tiệm cà phê Internet. Thỉnh thoảng tôi lại chịu trách nhiệm xem bệnh cho một số quan to quyền quý, điều trị thân thể giúp bọn họ, tiền cũng không thiếu, ngày trôi qua thật rất thoải mái.
Hai cá muối.
Trong lúc lơ đãng.
Tìm được tri kỷ!
- Đúng rồi, tôi đã bồi dưỡng cổ trùng rồi, qua chừng mười tám tiếng nữa là có thể hoàn thành. Đại khái khoảng chừng đêm khuya là có thể bắt đầu tiêu độc. Nhân viên của anh là cương thi, anh cũng là cương thi sao?
Châu Trạch gật đầu.
- Hôm nay thật là được mở rộng tầm mắt. - Cừ Minh Minh nghĩ thông suốt, không ngờ anh ta lại có thể chủ động đưa tay khoác lên bả vai Châu Trạch.
Châu Trạch luôn ghét chuyện có người xa lạ tiếp xúc thân thể với mình.
Người có bệnh thích sạch sẽ.
Không thể chịu đựng được hành động như vậy.
Nhưng anh lại có thể ngửi được mùi thơm ngát từ trên cánh tay Cừ Minh Minh. Hơn nữa, tay anh ta rất trắng, móng tay cũng được cắt rửa rất sạch sẽ. Đây là một người thích sạch sẽ, thực sự giống hệt như danh y bác sĩ thời cổ đại vẫn thường được miêu tả trong tranh, tự thân đã mang theo BUFF xuất trần.
Cho dù anh có bệnh thích sạch sẽ.
Nhưng cuối cùng anh khó có thể nảy sinh cảm giác phản cảm.
- Tôi cảm thấy cuộc sống của tôi lại trở nên mới lạ hơn nhiều. Tôi đã có nghiên cứu rất sâu về cổ trùng, mà hiện tại, anh lại mở ra thêm một chủ đề khác cho tôi.
- Thật ra tôi rất hổ thẹn. Có thể, trước đây anh chỉ nhìn thấy một mặt trắng của thế giới này, mà nó còn có một mặt đen. Thấy nhiều, cũng không tốt.
- Tôi biết, tôi biết.
- Hôm nay tôi đã ngồi trong đêm lạnh nhìn tuyết rơi, ôm trái tim lạnh giá bay về nơi phương xa. Theo đuổi trong mưa gió, trong sương mù không phân rõ tăm hơi... ...
Kết thúc một bài hát, anh chàng hát rong lại đổi một ca khúc khác, bắt đầu hát tiếp.
- Anh ta hát cũng hay đấy. - Cừ Minh Minh nói.
- Rất có cảm giác tang thương, chí ít nghe vào tai là như vậy. - Châu Trạch nói.
- Tang thương? - Cừ Minh Minh cười cười: - Giày của anh ta, quần jean của anh ta, đàn ghi-ta trong tay anh ta, cộng lại ít nhất cũng phải hơn một trăm ngàn.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Lúc trước anh còn cảm thấy anh chàng hát rong này ra ngoài hát dạo kiếm tiền, thì ra anh ta đến để trải nghiệm cuộc sống.
Đồng thời, trên mặt Châu Trạch cũng có chút không nhịn được. Khi ở bên cạnh phú nhị đại chính thức, anh luôn cảm thấy tầm mắt của mình bị khinh bỉ.
- Tôi cũng đi hát một bài.
Cừ Minh Minh đứng lên, vỗ vỗ tay, đi tới bên cạnh anh chàng hát rong. Bên cạnh còn treo một chiếc microphone, hoan nghênh người qua đường hợp xướng. Anh ta sẽ đệm cho mình hát, nhưng sau khi hát xong, chuyện phải trả một khoản phí nhỏ là điều tất yếu, không thể tránh.
Châu Trạch ở bên cạnh nhìn.
Chỉ có điều, ngay trong khoảnh khắc khi Cừ Minh Minh cầm lấy microphone.
Châu Trạch bỗng ngửi thấy một mùi hương kỳ quái.
Mùi vị kia rất nhạt, nhưng thực sự có tồn tại.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, bỏ cơm hộp xuống, lập tức bịt kín mũi của mình, xông về phía phòng đọc sách.
Cừ Minh Minh mới vừa chuẩn bị hát thấy Châu Trạch còn chưa nghe hát đã trực tiếp rời đi.
Có vẻ hơi cụt hứng, anh ta đặt microphone về chỗ cũ. Sau đó anh ta thò tay vào túi lấy mấy trăm đồng, bỏ vào trong thùng của thanh niên cầm đàn ghi-ta, rồi đi về phía tiệm cà phê Internet nhà mình.
Mà sau khi Châu Trạch đẩy cửa ra đi vào phòng đọc sách, ánh mắt anh bắt đầu do dự nhìn lướt qua chung quanh.
Mùi vị.
Mùi vị đó!
Đúng vậy.
Ở ngay trong tiệm sách.
Càng ngày càng nồng đậm!
Có đồ vật tới.
Tới thật!
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! ! ! !
Tiếng kêu của Hầu Tử từ trên mái hiên truyền đến. Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy Hầu Tử đứng trên xà nhà. Một tay nó nắm lấy bùn che lỗ mũi mình, một tay còn lại giơ sách Âm Dương, có vẻ rất là lo lắng.
Hầu Tử thấy Châu Trạch đi vào, lúc này mới nhảy từ phía trên xuống dưới, trực tiếp nhảy về phía Châu Trạch, đồng thời, lần đầu tiên nó làm ra tư thế "cầu ôm một cái".
Mà khi Hầu Tử đang ở giữa không trung, một luồng khói mù màu vàng bỗng nhiên bay lên, trực tiếp cuốn về phía Hầu Tử.
Hầu Tử thét chói tai, không ngờ nó đang ở trên không trung lại có thể lộn ngược ra sau một cái.
Chỉ có thể nói đây là thiên phú của Hầu Tử, hâm mộ không hết.
Hầu Tử tránh thoát được khói vàng, rơi vào trên quầy bar. Nó chỉ vào một vị trí, không ngừng quay qua kêu gào "xèo xèo C-K-Í-T..T...T" với Châu Trạch.
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Ở nơi này.
Không ngờ lại có một con chồn đang nằm.
Hơn nữa còn đang ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận