Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1047: Kết thúc rồi? (2)

Người đàn ông mặc y phục trắng (nửa gương mặt) khuyên bảo hết lời.
Gầm thét khản cổ.
Anh ta hận doanh câu.
Vẫn luôn hận!
Mà Châu Trạch.
Chẳng qua là chỉ đứng ở nơi này.
Lặng lẽ nhìn tòa Thái Sơn đang từ từ được nâng lên kia.
Lẳng lặng mà nhìn.
Không có biểu hiện về tình hình thực tế nào khác.
Không có chất vấn, cũng không có cầu khẩn, càng không có cười đùa lớn tiếng như người khác.
Anh, chẳng qua là đứng ở nơi này.
Chẳng qua là nhìn.
Chẳng qua là chỉ nhìn…
- Anh còn đang chờ cái gì chứ, đây là cơ hội cuối cùng của anh rồi! Anh còn đang chờ cái gì nữa chứ!
Người đàn ông áo trắng tiếp tục mắng.
Châu Trạch chậm rãi nhắm mắt.
Chờ đến lúc anh mở mắt ra lần nữa.
Trước mắt.
Oanh Oanh vẫn đứng ở nơi đó.
Mà anh.
Chỉ quỳ rạp ở dưới đất.
Nơi đã tê liệt trong linh hồn, cảm giác đau đớn kịch liệt đang từ từ trở nên chết lặng.
Anh há to miệng.
Mấp máy đôi môi khô khốc.
Oanh Oanh ở trước mắt mang theo một loại tư thế cao cao tại thượng.
Giống như là nhìn tội nhân đang bò lổm ngổm ở dưới chân mình.
Cô ta đang nhìn tội nhân sám hối.
Đang hưởng thụ giờ khắc này.
Đồng thời.
Cô ta cũng đang đợi một khắc ngay sau đó.
Chờ tôi nhổ được thứ này ra.
Anh ấy lập tức có thể khôi phục tự do.
Chúng ta có thể cùng nhau.
Từng bước từng bước.
Lần nữa khôi phục vinh quang từ thời kì Thượng cổ.
Từng trận khí tức tang thương sừng sững, từ trên người Châu Trạch bay lên, sắp bị hoàn toàn cắt rời.
Khí tức này làm cho cô ta khẽ cau mày.,
- Đây là… Thái Sơn sao?
Thời kỳ Thượng cổ kết thúc, nên chết thì chết, nên tan thành mây khói thì tan thành mây khói.
Nhưng coi như còn sót lại, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, bởi vì kỳ ngộ đặc thù, vẫn chưa bị phong hóa thành cát bụi phủ trên dòng lịch sử.
Làm sao có thể không biết được sau đó địa ngục trải qua hỗn loạn.
Thái Sơn.
Từng là một đồ đằng chí cao vô thượng của địa ngục trong một đoạn thời gian rất dài!
- Tại sao… Thái Sơn, lại ở trên người của anh ta?
Cô ta hơi nghi hoặc một chút.
Chẳng qua, ngay sau đó cũng bình thường trở lại.
Đúng rồi.
Nếu như là thứ bình bình thường thường.
Lại làm sao có thể khiến cho anh ấy kiêng kỵ.
Kiêng kỵ đến mức sau khi cô ta xuất hiện.
Yên lặng cho tới bây giờ.
Bên cạnh tế đàn, bóng đen của nửa gương mặt còn đang không ngừng mà gào thét ầm ĩ, anh ta đang nguyền rủa, anh ta đang phát tiết, anh ta đang gầm thét bằng những ngôn từ hung ác nhất.
Đồng thời, anh ta cũng đã tức giận mắng chửi Châu Trạch, con chó này, vào lúc cuối cùng, lại vẫn lựa chọn làm một con chó!
Đồ không có chí tiến thủ, đồ khốn kiếp không ra hồn!
- Ầm!
Gầm thét không tiếng động.
Trực tiếp gợn sóng.
Thái Sơn.
Cùng cơ thể Châu Trạch, cùng linh hồn Châu Trạch linh hồn.
Rốt cuộc cũng hoàn thành tách rời.
Nửa gương mặt trầm mặc.
Anh ta không mắng nữa, cũng không gào thét nữa.
Bởi vì tất cả.
Đều đã.
Kết thúc…

Rốt cuộc Thái Sơn là thứ gì.
Giống như ngọn núi cao vút sừng sững ở Thái An trên dương gian kia sao?
Hay là sự vô thượng cô tịch khi đứng ở trung tâm địa ngục?
Hoặc là.
Là một vị nào đó mà lúc này đã sớm tiêu tán vào cát bụi của lịch sử?
Mà vào giờ khắc này.
Thứ rút ra từ trong linh hồn Châu Trạch.
Là một cơn gió màu xanh.
Nó không mãnh liệt, cũng rất nhu hòa, mang theo một loại phong nhã nhàn nhạt, cho dù đã bị nhổ tận gốc rễ, lại cũng chỉ là tản ra khí tức tự do nhẹ nhàng.
Đôi mắt cô ta khẽ nheo lại một chút.
Cô ta đã thành công.
Một dấu ấn nổi lên ở mi tâm của cô ta.
Vốn dĩ cô ta còn muốn thúc giục trận pháp này mãnh liệt hơn một chút, trực tiếp hoàn toàn phong ấn hai thứ kia lại, nhưng cô ta do dự, bởi vì khi cô ta nhìn thấy cơn gió màu xanh này.
Cô ta đã thay đổi chủ ý.
Cô ta đã từng là sự tồn tại tôn quý nhất ở trên thế gian này.
Vô số thần dân, vô số Ma Thần.
Cũng sẽ nở nụ cười chân thành nhất với cô ta.
Cô ta muốn sao trên trời, thì thực sự sẽ có đại ma thượng tiên lấy xuống cho cô ta.
Đồng thời sẽ có luyện khí sư ưu tú nhất trên thế gian, luyện hóa ngôi sao thành chuỗi hạt châu xinh đẹp tinh xảo, để cho cô ta đeo lên trên mắt cá chân xinh đẹp.
Cô ta muốn cái gì, đều sẽ được thỏa mãn.
Nếu như nói bóng dáng vững chãi trước mặt cô ta.
Lấy được quyền lực chí cao trên đời này.
Như vậy cô ta.
Chính là người lấy được tất cả sủng ái ở trên thế gian này.
Con gái ngạo mạn.
Cô ta hưởng thụ loại ngạo mạn này.
Cô ta thích nắm giữ tất cả.
Cô ta thích cảm giác được cả thế giới cưng chiều.
Dù sau khi đã trải qua thăng trầm của cuộc sống.
Cô ta cũng vẫn không muốn thay đổi.
Cô ta muốn cái gì.
Nhất định phải có được thứ đó.
Chỉ cần cô ta muốn.
Thì thứ đó nhất định phải ở lại bên cạnh cô ta.
Bây giờ.
Cô ta coi trọng cơn gió màu xanh này.
Cô ta muốn có nó.
Muốn biến nó trở thành một món áo khoác ngoài mới, hoặc là một cái yếm mới, cho bộ thân thể này của mình.
Cô ta muốn lúc anh ấy mở mắt ra.
Nhìn thấy được dáng vẻ đẹp nhất của mình.
Cô ta muốn cho anh ấy biết.
Cô ta vẫn là cô ta của năm đó.
Hồn nhiên ngồi ở trên sườn núi nở đầy hoa.
Nhìn anh ấy cờ xí phất phới dẫn quân trở về.
Ánh mặt trời chiếu lên trên áo giáp của anh ấy.
Rất sáng, sáng đến chói mắt.
Cho nên, cô ta chia nhỏ cái dấu ấn này ra, cơn gió màu xanh đó, là của cô ta, cái bóng màu đen kia, dĩ nhiên là của anh ấy.
Đây coi như là.
Cô ta đang chuẩn bị lễ vật cho ngày đoàn tụ của hai người.
Hẳn là anh ấy sẽ thích.
Cái bóng đen kia, anh ấy có thể nuốt nó, lại nói, vốn dĩ là tách ra từ trên người anh ta, hẳn là anh ấy rất hận nó đi.
Trận pháp cũng vì vậy mà rơi vào trạng thái tạm dừng.
Lễ vật.
Phải đợi sau khi cô ta hoàn toàn khống chế bộ thân thể này sau đó mới gửi nó đi, cô ta không muốn bất kỳ sự bất ổn nào, cho dù là nhỏ nhất, tạo thành công kích cho cô ta và anh ấy!
Giống như trước đó, lúc cô ta chuẩn bị động thủ, ý thức trong cơ thể bỗng nhiên sinh ra ảnh hưởng với động tác của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận