Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1306: Hoan nghênh đến chơi (1)

Từ trước tới giờ, Châu Trạch đã hình thành thói quen rằng móng tay của mình không có nhược điểm gì, loại tình huống này, quả thực là hiếm thấy.
May mắn là.
Ông chủ Châu cũng không hoảng.
Sát khí cương thi trên người bộc phát càng nhiều hơn, sức mạnh dồn vào hai cánh tay.
Ép xuống.
Ép xuống.
Ép xuống!
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, thế nhưng không có lớp phòng ngự nào thực sự là hoàn hảo không thế tấn công được.
- Rắc rắc!
Da thịt của đối phương lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu nứt toạc ra.
Trên mặt người đàn ông mặc áo khoác lộ vẻ hoảng sợ.
Anh ta theo bản năng muốn chạy thoát khỏi loại thế cục nguy hiểm này.
Nhưng cây dây leo của Deadpool lại phong tỏa ngăn cản bốn phía của anh ta, khiến cho anh ta không còn đường lui nào.
- Anh trai…
Người đàn ông mặc áo khoác có chút không dám tin nhìn anh trai của mình.
Deadpool vẫn mặt không cảm xúc, bất luận là ngay từ đầu khi gặp được em trai hay là là lúc nhìn thấy ông chủ, ngược lại chủ đề biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy, vẫn luôn bình tĩnh.
Ông chủ Châu cũng không khách khí, càng không nhàn hạ thoải mái đi thưởng thức âm thanh tan nát cõi lòng của việc huynh đệ tương tàn.
Móng tay lại lần nữa ra sức.
- Ầm!
Da thịt của đối phương toạc ra.
Có một loại cảm giác như pháo lép nổ ở trước mặt bạn.
Ngay sau đó.
Một tiếng than nhẹ đè nén truyền tới.
Kèm theo đó là hơi thở đè nén giống như thủy triều.
- Ầm!
Những sợi cây dây leo mà Deadpool dùng để bao vây bốn phía hoàn toàn tan vỡ.
Bản thân Deadpool cũng bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên vách tường, sau đó lại giống như một bãi bùn nát, tuột xuống, lại ngã trên đất.
Từng tầng dịch nhờn màu xanh bao phủ khắp người, từng bong bóng khí màu xanh đang không ngừng nổ ra.
Anh ấy bị thương.
Bị thương đến rất nặng.
Nhưng cùng lúc đó.
Vẻ mặt bình tĩnh như thể vạn năm không đổi trên khuôn mặt anh ấy dường như cũng được hòa tan.
Giống như là đã buông bỏ được thứ gì đó.
Cảm nhận được một loại giải thoát.
Trong nháy mắt bùng nổ.
Hai tay Châu Trạch bắt chéo ở trước người mình ngăn chặn làn sóng trùng kích kinh khủng này.
Thật ra thì phạm vi ảnh hưởng của trận nổ này cũng không lớn.
Kết cấu của viện bảo tàng tượng sáp này cũng không chịu thiệt hại quá nghiêm trọng.
Nhưng bên trong vòng tròn nhỏ của khu vực vụ nổ, mặt đất lại bị nổ ra một cái hố sâu đến mấy thước, những thứ như gạch, đất, đá,…, trong một nháy mắt trước đó dường như cũng đã hóa lỏng toàn bộ.
Quần áo trên người Châu Trạch đã rách tan nát.
Được rồi.
Oanh Oanh lại phải đi mua quần áo cho anh rồi.
Châu Trạch bỏ hai cánh tay xuống.
Ở trên người.
Ngược lại không xuất hiện vết thương gì quá mức nghiêm trọng.
Đến hôm nay.
Lực phòng thủ của ông chủ Châu trong trạng thái cương thi, tuyệt đối có thể nói là kinh người!
Bên trong cái hố, người đàn ông mặc áo khoác càng thê thảm hơn, giống như Châu Trạch, áo khoác dày trên người anh ta cũng đã sớm biến mất không còn nữa, da thịt trên người cũng chính là vảy cá, cũng bị hòa tan gần như toàn bộ, lộ ra ra da thịt thấm màu huyết sắc.
Chẳng qua là.
Ở vị trí sau lưng.
Lại có một khối bắp thịt hình tròn bắt đầu nhô ra, lại dần dần cứng lại, nhìn qua, giống như một người thực sự có thêm một cái mai rùa trên lưng vậy.
Ông chủ Châu có chút dở khóc dở cười.
Dáng vẻ này.
Cũng thật giống Quy tiên nhân.
Cùng lúc đó, sự thay đổi trên hơi thở cũng trở nên rõ ràng hơn, hơi thở thuộc về em trai lúc trước đã bắt đầu thu lại, một loại hơi thở cường đại và xa lạ bắt đầu xuất hiện.
- Lại không thể... Trò chuyện thật vui vẻ một chút sao?
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Từ sâu trong con ngươi của anh ta, hiện ra một loại màu xanh lá cây đầy yêu dị, mai rùa mà anh ta đeo sau lưng, cũng bắt đầu từ từ chuyển thành màu thẫm, hai tay hai chân bắt đầu rút ngắn lại, lại cũng biến thành cường tráng hữu lực hơn.
Anh ta nằm trên đất.
Đầu lại lấy một loại độ cong mà người bình thường căn bản không thể nào thực hiện được nâng lên thật cao.
Một người đang nằm.
Lại có thể khiến cho người ta xuất hiện một loại cảm giác cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sinh.
Đây mới là áp lực đến từ cấp độ sinh mệnh!
Con mãng xà kia của lão Hứa, cũng có thể xưng một tiếng “Hải thần” với bên ngoài.
Vậy lão quy này ít nhất cũng được tính là một đại yêu cùng cấp bậc với Hải thần đại nhân, nếu không Hải thần cũng sẽ không nghĩ tới chuyện mượn đao giết người để giải quyết đối thủ cạnh tranh này trước.
- Anh như thế này, cũng không phải là phương thức để trò chuyện vui vẻ một lần.
Châu Trạch đưa tay từ từ lấy những miếng vải còn sót lại trên người mình xuống, cũng may là làn sóng trùng kích cũng không lan tràn theo trạng thái phóng xạ, cũng vì vậy, quần của ông chủ Châu còn được giữ tương đối không tệ.
- Người trẻ tuổi, có những lúc, với thân phận của tôi, tình nguyện trỏ chuyện một chút với anh, tình nguyện đưa ra một điều kiện với anh, cũng đã là sự xem trọng không gì sánh bằng cho anh rồi.
Người đàn ông mai rùa bò ra từ trong hố, tốc độ rất chậm, nhưng con ngươi, lại vẫn đang nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
- Có phải là tôi còn phải lấy làm vinh hạnh vì chuyện đó không?
Châu Trạch chỉ bản thân hỏi.
Vị trí cổ họng của người đàn ông mai rùa lên xuống một hồi, giống như là muốn phun ra cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Động tác này.
Cũng khiến cho Châu Trạch buồn nôn.
Hiển nhiên là giống như một người ở trước mặt bạn bỗng nhiên che miệng muốn “nôn”.
Sau đó lại “ừm! ! ! ! !” cưỡng ép nuốt trở vào.
- Người tuổi trẻ, có vài thứ, ở trong tay anh, có lẽ sẽ không có giá trị gì, nhưng đổi thành một người khác, có lẽ sẽ khác, tôi có thể cảm giác được, anh là một con cương thi.
- Cương thi, ẩn nấp khỏi sấm sét còn không kịp, làm thế nào lại độ kiếp được?
- Chiếc nhẫn kia, là đồ tốt, giao cho tôi đi, tôi sẽ không để cho anh chịu thiệt thòi.
Người đàn ông mai rùa lè lưỡi, liếm một vòng ở trên mặt mình.
Ông chủ Châu lấy tay che trán.
Đầu tiên là đưa cá.
Sau đó là như hiện tại.
Luôn cảm thấy người này vẫn luôn cố ý khiêu khích thần kinh kinh tởm của anh.
Đang không ngừng thúc giục ở ngay bên tai anh.
Anh phải nhanh chóng tiêu diệt nó, nhanh chóng diệt nó, bảo vệ và giữ gìn hệ sinh thái hải dương, chuyện cấp bách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận