Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1756: Tôi muốn! (2)

Đối với bọn họ mà nói, hơi không cẩn thận chú ý một chút, trái tim nhảy thêm nửa nhịp cũng là một tội lỗi tày trời rồi, còn muốn khiến bọn họ đi ra ngoài đánh nhau giúp người ta sao?
Vị lão rau cải kia, cũng không biết nên nói là quá may mắn hay là quá xui xẻo nữa, bị Tử Kim Thần Hầu trực tiếp lôi bản tôn từ trong hư không ra, rõ ràng là một bộ hài cốt trên người còn hiện lên màu vàng kim.
Bộ hài cốt này đã lớn tuổi lắm rồi, năm đó, nghe nói là của một vị dũng sĩ ở nhân gian, sau khi người đó chết, hài cốt sinh ra linh khí mà biến thành, không giống với cương thi, người này thuộc về một loại của cốt yêu*.
(* yêu quái xương)
Đến hiện tại, một thân hài cốt này đã sớm hoàn toàn chuyển thành màu vàng kim, nhưng mà, màu sắc ảm đạm này, chẳng những không có dáng vẻ rạng ngời rực rỡ, ngược lại lại khiến cho người ta có một loại cảm giác tử khí đầy đe dọa.
- Nghiệt súc, mày dám!
- Ầm!
Tử Kim Thần Hầu, lười nói nhảm với bọn họ, cộng thêm việc, hiện tại, thật ra thì nó cũng không có khả năng nói nhảm nữa.
Chuyện này còn cần lão đạo ở bên dưới mở quyền hạn cho chúng nó.
Nhưng đối với lão đạo mà nói.
Đánh nhau thì cứ đánh đi, tập trung chú ý mà đánh, nói tới nói lui làm cái quái gì?
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Trên bầu trời.
Bộ xương cốt màu vàng đã bắt đầu chém giết với Tử Kim Thần Hầu, từng chuỗi âm thanh tương tự như tiếng nổ liên tục vang lên ở trên bầu trời, uy thế như vậy, khiến cho đội ngũ vong hồn ở trên Hoàng Tuyền lộ cùng với cầu Nại Hà ở xa xa cũng không khỏi rơi vào một loại đình trệ.
Mà đám bộ đầu tuần sứ quỷ sai trông coi duy trì những nơi này, cũng đều trán toát mồ hôi lạnh mà nhìn về phía bầu trời nơi này.
Vào lúc này, bọn họ rất vui mừng, vui mừng vì trên người mình còn bận chuyện lặt vặt, đồng thời, cũng ôm thái độ có chút hả hê đối với những người đồng nghiệp không thể không tập trung về đỉnh Thái Sơn kia.
Phải biết, mấy năm này, địa ngục cũng đã phong ba vài đợt, đừng thấy mỗi lần đều có nhân vật lớn ra đi, nhưng trên thực tế, đám chốt thí ở tầng dưới chót bị diệt lại càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên tới, ở trước cầu Nại Hà, đại quân của âm ti đánh chính diện một trận cứng chọi cứng với Doanh câu, sau đó, Doanh câu trực tiếp triệu hoán ra nhục thân ban đầu của mình, dùng việc thiêu đốt nhục thân để đổi lấy sức mạnh, cùng lúc đánh bể hết pháp thân của những vị Diêm La kia, đại quân âm ti ở bên dưới, lại càng giống như bị một chiếc xe cần cẩu kinh khủng, trực tiếp cày nát nhiều lần.
Lần thứ hai đến, Doanh câu vác theo ánh trăng sáng đến bàn chuyện, cung điện của Sở Giang Vương trực tiếp bị đập đến sụp đổ, ánh trăng sáng này đi xuống, tuy rất duy mỹ, nhưng ở bên dưới mặt trăng, trong dòng dung nham, rốt cuộc có bao nhiêu quan sai tầng thấp đã tiêu tán trong đó, không thể đếm hết được.
Quả thật.
Lúc này, trong phương trận được tạo thành bởi đám Phán quan và tuần sứ ở bên dưới Thái Sơn, đã là một mảnh xôn xao, nhất là sau khi nhìn thấy bóng dáng của Tử Kim Thần Hầu, sâu trong nội tâm của mọi người, lại lần nữa nhớ lại sự sợ hãi bị chi phối vào một năm trước.
Lúc trước, con Hầu Tử này, dẫn theo một đám hung thú sổ lồng từ Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, vây công chủ thành của âm ti.
Tại sao sau đó, bất luận là Trương lão đầu hay Phùng Tứ đều có thể thăng chức một cách nhanh chóng?
Cũng bởi vì lần đó số lượng quan sai chết quá nhiều, bên trên thì mỗi củ cà rốt thì có một cái hố*, mấy đợt quét ngang, củ cà rốt không còn, chỉ còn lại số lượng hố sâu vô tận.
(*tương tự như câu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ở đây thì chơi chữ, dùng với ý nghĩa một người một vị trí, người chết, vị trí trống nhiều)
Có thể đoán được, vị hài cốt màu vàng kim này, vào thời kỳ toàn thịnh hẳn là rất mạnh, nhục thân của người này, hẳn là không thua kém Tử Kim Thần Hầu bao nhiêu, nhưng hiện tại, ông ta chỉ còn lại một chút xíu chất dinh dưỡng cặn bã mà thôi.
Sau cuộc giao chiến, khí lực của ông ta đang dần dần không chống đỡ nổi nữa, đã bị ép vào đường cùng.
Mà ở bên cạnh, Vượn Bàn Sơn đã xông vào trong đám thường thị.
Đại Trường Thu đi trước một bước, ngăn chặn Vượn Bàn Sơn, hai tay dùng sức, liều mạng một chiêu với quả đấm khổng lồ của Vượn Bàn Sơn.
Quần áo trên người Đại Trường Thu bắt đầu tan vỡ, cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy.
Đồng thời, khóe mắt Đại Trường Thu cũng chú ý tới, trên đỉnh Thái Sơn, lão đạo đã lắc lắc bàn tay của mình rồi, giống như là đang làm động tác làm nóng người.
Phủ Quân đại nhân, làm vậy là đang chuẩn bị muốn đích thân kết thúc, hơn nữa, nhìn qua, dáng vẻ như đang nóng lòng muốn thử.
Đại Trường Thu rất bất đắc dĩ, bởi vì ngay từ đầu, gã đã cam chịu thiệt thòi, lựa chọn thỏa hiệp, cho dù là vì thế mà có phải phân chia ra một phần quyền lực, gã ta cũng cam chịu.
Nhưng đối phương lại từng bước ép sát, không nói lý lẽ như vậy!
Tám vị thường thị ở sau lưng, đã chuẩn bị sẵn sàng cùng ra tay chống đỡ rồi.
Mặc dù Thập Thường Thị chỉ còn lại chín người, nhưng rốt cuộc, vốn dĩ cũng xuất thân từ mười ngón liền tâm năm đó, lại có một người có dáng vẻ đại ca như Đại Trường Thu, cảm tình với nhau, dĩ nhiên là cực tốt.
Nhưng mà.
Vào lúc này.
Đại Trường Thu cắn răng.
Dùng một loại thái độ tràn đầy bi phẫn và khuất nhục, hét lên:
- Lão Nhị!
Thường thị xếp hàng thứ hai chủ động tiến lên.
- Không phải cậu vẫn luôn cảm thấy, tiếng gọi lão Nhị này rất khó nghe sao?
- Đúng thế.
Lão Nhị trực tiếp trả lời, đồng thời, trên mặt lộ ra một nụ cười.
- Hôm nay, toại nguyện cho cậu!
Bảy vị thường thị còn lại, phảng phất như đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra, trong một lúc, mọi người đều đồng loạt phẫn nộ!
Đại Trường Thu gầm lên một tiếng khiến những người còn lại không dám có động tác gì nữa.
Nổi giận mắng:
- Vốn dĩ, là nên tôi đi chết, vào lần đầu tiên, đến lượt tôi phải chết đi, nhưng tôi phải mang theo các em trai tiếp tục sống tiếp.
- Tôi không thể chết được!
- Tôi hiểu, anh trai.
Bóng dáng lão Nhị tiến về phía trước.
Bóng người Đại Trường Thu lui về phía sau.
Song phương.
Trao đổi vị trí.
Vượn Bàn Sơn lại lần nữa đấm một quyền xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận