Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1796: Vỡ tan ngàn dặm (1)

Nhìn đến đây, Nửa gương mặt – người đã sớm biết rõ từ trước, lại không thở hổn hển lần nữa, cũng không tiếp tục cuồng loạn lần nữa.
Có lẽ là bị nụ cười trong khung cảnh này lây nhiễm.
Chính anh ta.
Cũng cười:
- Ha…

- Đáng tiếc, Doanh câu lúc này vốn đã là nền tảng yếu kém, chỉ bằng một câu chiến ý mà đã có thể lên cao đến như vậy, chống đỡ tranh phong với thanh Hiên Viên kiếm này.
- Nếu để cho anh ta bổ sung nguyên khí đầy đủ, lại rèn luyện ra được một bộ nhục thân có thể hữu dụng một chút.
- Thì thanh kiếm này, rốt cuộc có thể chém người đó xuống được hay không, có lẽ vẫn còn không thể nói được.
Diêm La Vương Bao vừa vuốt chòm râu dài của mình vừa cảm thán.
Chuyện này, những kẻ tập trung ánh mắt về đây, dĩ nhiên không chỉ là đám lão rau cải nằm trên danh sách của Hiên Viên kiếm, phàm là những kẻ đủ độ nhạy cảm, cũng đều sẽ tập trung ánh mắt của mình về nơi này.
Xem náo nhiệt, hoàn toàn chưa bao giờ là độc quyền của dân thường nhỏ yếu, chẳng qua chỉ là, xem náo nhiệt của đám đại lão gia và xem náo nhiệt của những người dân thường nhỏ yếu, về cấp độ thực sự có sự khác biệt rất lớn.
Diêm La Vương Bao vốn là người chấp chưởng điện thứ nhất, sau đó, bởi vì quá mức đồng tình với những vong hồn tội nhân, cho nên bị giáng chức xuống tới điện thứ năm.
Đương nhiên, hiện tại những chuyện này đã xem như mây khói trôi qua từ lâu rồi, chỉ là một trận thủy triều một cơn sóng mà thôi.
Thời đại của Thập Điện Diêm La cũng đã kết thúc từ lâu, lại đi suy nghĩ về những chuyện này nữa, cũng không có ý nghĩa.
Bên cạnh, Tống Đế Vương Dư thì cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu đã đáng tiếc như vậy, vì sao anh không tiến lên học theo Bình Đẳng Vương Lục ban đầu sớm một chút, lấy thân mình dâng cho hổ?
Đây chính là đang giễu cợt.
Diêm La Vương Bao nghe vậy, dường như là lười đánh võ mồm, ngược lại đổi một đề tài khác, nói:
- Anh nói xem, từ khi thời kỳ Thượng cổ kết thúc cho tới bây giờ, đã nhiều năm như vậy rồi, một cái cốc có bể tan nát đến mức nát hơn nữa, rốt cục cũng nên chữa trị xong rồi chứ?
Tống Đế Vương Dư trầm ngâm chốc lát, nói:
- Khó nói được, cách đây mấy năm, thời điểm vẫn còn Bồ tát, ngài ấy đã từng nói qua, mỗi một thời đại đều có người đứng trên của thời đại đó, đồng thời cũng sẽ có người đi xuống.
- Vị này, thật ra thì đã sớm không thuộc về thời đại này nữa rồi. Có lẽ đó là bí mật của riêng người đó, có thể tiếp tục cẩu thả sống qua ngày, đã tương đối không dễ dàng rồi, đám lão bất tử ở trong địa ngục kia, hiện tại, anh có thấy có người nào có thể nhảy nhót lung tung không?
- Nhưng cuối cùng thì vẫn là đáng tiếc, khí khái như vậy, cuối cùng lại phải rơi vào kết cục leo cau sắp đến buồng lại ngã mất, lần này, rốt cuộc cũng rơi vào tình cảnh tan thành mây khói, quả thật là chuyện đáng tiếc mà.
- Tiếp tục xem náo nhiệt là được rồi, qua khỏi tối nay, âm dương này, rốt cuộc sẽ là dáng vẻ gì, chỉ có trời mới biết.
Nói xong, Tống Đế Vương Dư ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời ở bên kia.
Một luồng uy áp hào hùng dường như đang tiếp cận, từ trong bóng tối hư không, giống như là có một bàn tay đen, đang chờ cơ hội chờ được phân phó.
Chẳng qua là, cái tay kia vẫn còn đang chờ đợi, chờ đợi kết quả tiếp theo xuất hiện, cũng không chủ động đánh xuống.
Có lẽ, chắc là nó cũng đang lo lắng, nếu như vội vã đánh xuống, chỉ sợ còn phải đỡ kiếm thay cho kẻ thù của mình nữa đi.
- Đáng tiếc, Bồ tát ở trên Thái Sơn ngàn năm, vẫn luôn mơ ước gặp được tiên thực sự, bây giờ, ngược lại thì đám thái giám kia đã dẫn dắt người tiến vào, Bồ tát lại không còn nữa.
- Trên đời này, an ổn là đủ rồi, nhìn thôi là được rồi.
- Tôi cũng không còn gì không thể buông tay được nữa, nếu như ngày mai, điện của vị Bình Đằng Vương mới kia còn có thể tiếp tục mở cửa, nói không chừng chúng ta còn cơ hội có thể quật khởi, nhưng xác suất rất lớn, là không có hy vọng lắm, chẳng qua cũng còn may là, tiếp tục trở về trong sân nghe hát đi.
- Còn có thể cho phép anh tiếp tục phóng khoáng mà nghe hát sao?
Tống Đế Vương Dư hừ lạnh một tiếng.
Dường như hiếm có khi Diêm La Vương Bao chiếm được thắng lợi trong đánh võ mồm.
Tiếp tục nói:
- Nếu như thật sự bị bàn tay ở trên trời đó canh chừng, chúng ta cứ chờ đợi từng người từng người một bị nó bóp chết đi.
...
Trên bầu trời, khoảng cách giữa Doanh câu và Hiên Viên kiếm, đang càng ngày càng thu hẹp lại.
Hình thái của anh ấy, đã bắt đầu giống như cái bóng phản chiếu ở trong mặt nước – đang theo mặt nước dao động mà không ngừng vặn vẹo.
Không có nhục thân cường hãn thực sự của mình như năm đó để dựa vào, cũng không có thực lực đỉnh phong chân chính của mình để làm chỗ dựa.
Hiện tại, chỉ đơn thuần dựa vào ý chí của bản thân mà tiến lên.
Thật ra thì.
Đã coi như là đi tới cùng rồi.
Anh ấy lúc này, càng đi lên cao, lại càng giống như chiếc thuyền con trong cơn sóng gió đáng sợ, lật, chẳng qua chỉ trong một nháy mắt mà thôi.
Ánh mắt bốn phía, cũng càng lúc càng trở nên khẩn trương hơn, bởi vì bọn họ biết rõ, dây cung này, đã kéo căng.
Định nghĩa về giá trị đồ cổ trong giới chơi đồ cổ, thật ra thì vẫn luôn tuân theo một nguyên tác, đó chính là chuyện xưa của món đồ.
Dùng góc độ thực tiễn của người dùng mà xem, phần lớn đồ cổ, vào thời cổ đại đều là đồ dùng, đặt ở thời hiện đại, cơ bản là không có giá trị sử dụng thực tế gì, nhưng chuyện xưa mà bọn chúng chứa đựng, mới là giá trị biểu đạt quý giá nhất.
Cũng tỷ như, một cái chén ngọc, do những người thợ chế tác ngọc tốt nhất lúc đó dùng loại ngọc thượng hạng chế tạo thành.
Thứ còn lại là một chiếc chén sành, lại còn là một chiếc chén đã bị thủng một lỗ hổng lớn, vẻ ngoài thô sơ và bị tàn phá.
Nhưng nếu như chiếc chén sành này có ghi chép xác thực về lịch sử, vào năm nào tháng nào ngày nào Lý Thế Dân sử dụng chiếc chén sành này để uống nước trong lúc hành quân đánh đánh giặc, vậy giá trị của thứ sau có thể trực tiếp nghiền nát thứ trước rồi.
Ông chủ Châu lúc này, chính là chiếc chén bể đó.
Doanh câu mang theo anh, đi đối mặt với Hiên Viên kiếm, dĩ nhiên, cơ bản là hai người bọn họ không cách nào tách rời ra được, cũng không thể thực sự bỏ anh lại, nhưng nhìn thấy Doanh câu mang theo dáng vẻ bảo vệ ông chủ Châu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận