Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 956: Ông chủ Châu múa sư (1)

- Đây cũng tính là một nét văn hóa truyền thống tương đối gần với quần chúng nhân dân đi.
Lão Trương cảm thán.
- Ừ, coi như là một loại tương đối gần với quần chúng nhân dân rồi.
Những năm gần đây, quốc gia đang ra sức quảng bá sản nghiệp văn hóa truyền thống, làm bất kể thứ gì, cho dù là bịa đặt về cuộc sống cũng phải làm cho bản thân nổi danh ra ngoài, mà những loại nghệ thuật truyền thống quá cao siêu quá ít người hiểu biết kia, điều mà không cách nào lưu truyền được trong giới trẻ trong nước, lại mang mục tiêu phát triển văn hóa quốc gia ra thế giới bên ngoài…
- Đã đến.
Lão Trương dừng xe ở cổng.
Nơi này chưa tính là phạm vi thành phố, ở khu vực ngoại ô, một tòa nhà nhỏ theo phong cách phương Tây, nhìn cách trang trí thì không tầm thường.
Ít nhất, không có cái loại hình tượng nghệ sĩ cực khổ đến mức giống như nạn dân không có cơm để ăn.
Trước cổng sắt, treo hai cái đèn lồng trắng, có thể là vì phòng hỏa hoạn, không dùng nến mà mở điện.
Lão Trương đi lên, nhấn chuông cửa.
Rất nhanh.
Bên trong có một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đi ra, hơi nghi hoặc đánh giá Châu Trạch cùng lão Trương một chút, lại không mở miệng hỏi cái gì, trực tiếp mở cửa, mời hai người đi vào.
Thoáng cái, toàn bộ những lời giải thích mà lão Trương vừa chuẩn bị xong đều trở nên vô dụng.
Người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường, hai người rất nhanh chóng đi xuyên qua đình viện tới phía sau, diện tích ở phía sau cũng rất lớn, bây giờ nông thôn cũng có rất nhiều nơi có nhà ở, đều là một căn nhà lầu mới được xây bên cạnh một căn nhà trệt cũ, những việc linh tinh như trồng hoa nuôi chó đều rất thuận tiện, về điều kiện, so với những căn phòng bé như muỗi ở trên thành phố thì thoải mái hơn nhiều.
Ở trước nhà, có đặt ba con sư, dĩ nhiên không phải sư tử thực sự, mà là đạo cụ cho múa sư, đỏ trắng vàng.
Bên trong bố trí linh đường.
Bên ngoài có bày rất nhiều bàn, không ít người đang ngồi ở nơi đó uống nước trà, thấp giọng nói chuyện phiếm.
Bầu không khí, có chút giống như bang phái võ lâm đang lén lén lút lút tụ họp.
Châu Trạch nhìn thấy di ảnh của Lữ Diệu Tổ đang trưng trong sảnh chính ở tầng trệt, vẻ mặt lão đầu nghiêm túc, phong độ trang nghiêm của một tông sư.
Cũng thật thú vị, nhìn bộ dạng di thể còn chưa đưa đi hỏa táng, hẳn là đang ở trong nhà tang lễ này, nhưng chính mình vừa mới đưa linh hồn của người ta xuống địa ngục, lễ này, có xong hay không, thật ra thì thực sự không có ý nghĩa.
Châu Trạch vốn còn định đi qua thắp hương trước, cũng coi như lịch sự một chút, nhưng khi anh chuẩn bị đi về phía trước, lại phát hiện ánh mắt của những người xung quanh đều đang nhìn anh, người đàn ông trung niên đã dẫn hai người Châu Trạch đi vào trước đó, gương mặt có năm sáu phần tương tự với Lữ Diệu Tổ, thì đang đưa tay ra, ngăn cản Châu Trạch.
Sau đó chỉ vào ba con sư ở bên cạnh, nói:
- Hai vị, dựa theo quy tắc, đi một đoạn trước, làm việc rõ ràng.
Cái gì?
Còn muốn chúng tôi múa sư?
Châu Trạch nghiêng mặt qua bên cạnh, nhìn về phía lão Trương đang đứng ở sau lưng anh.
Lão Trương lại hít sâu một hơi, chủ động đi tới chỗ mấy con sư ở bên cạnh, chọn được một con sư màu trắng rồi cầm lên, đi trở lại bên cạnh Châu Trạch.
Chủ động dị thường.
Chủ động giống như lúc anh ấy đến ăn cơm chùa vậy!
- Ông chủ, đến đây đi, chúng ta có thể làm được.
- Tôi tới để diễn tạp kỹ với anh sao?
Châu Trạch hỏi ngược lại.
Anh cũng không có hứng thú yêu thích gì đó trên phương diện này, chuyện mà anh thích làm chính là nằm bắt động ở đó, chứ không phải là cầm một con sư mà mồ hôi như mưa.
- Vì tìm đầu mối, chịu thiệt một chút đi, ông chủ, suy nghĩ đến những đứa trẻ sẽ đến chơi hội chùa kia một chút.
Lão Trương hạ thấp giọng nói.
- Ha ha, tôi cũng không phải là cha của bọn chúng.
Lão Trương mặt đầy vui vẻ, cầm lấy con sư đưa cho Châu Trạch.
- A…
Châu Trạch có chút không nói nên lời, nhưng vẫn nhận lấy con sư.
Mang đầu lân lên, Châu Trạch hạ thấp giọng nói:
- Vấn đề là, anh biết sao?
- Không biết.
Lão Trương trả lời rất thành thật.
Lúc này.
Người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh, còn có một cái máy quay phim hướng về phía bên này, đồng thời, ông ta nhấn nút mở âm thanh, mở BGM!
- Kiêu ngạo đối mặt với vạn con sóng lớn.
Nhiệt huyết giống như mặt trời màu đỏ kia.
Can đảm như sắt xương như thép tinh.
Chí hướng trăm ngàn trượng ánh mắt vạn dặm trường.
Ta phấn đấu vươn lên thành một hảo hán.
Kiệt tác «nam nhi phải tự cường» hào hùng vang lên, Châu Trạch cùng lão Trương vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Người đang ngồi đều là chuyên gia, hẳn là đồng nghiệp, tới nơi này chia buồn, trước tiên cần phải chứng tỏ là một người trong nghề, xem thử chiêu thức có rõ ràng hay không, mới có thể quyết định xem có tư cách thắp hương cho người mất sau đó ngồi chung uống trà với những đồng nghiệp này hay không, đây cũng là quy tắc cũ ở trong cái vòng này.
- Xem ra hai người anh em này cảm thấy làm chuyện này không có ý nghĩa.
Một người đàn ông cao gầy đang dùng trà ở bên cạnh đứng lên, đi tới bên cạnh, kéo một tấm vải đen xuống, chỗ kia, lại là một hàng Mai Hoa Thung, hơn nữa còn là cái loại rất cao nữa, hơn nữa không phải là cái loại cọc cắm trên mặt đất, phương thức tương tự với một loại xe đẩy cố định, hoàn toàn do bằng sắt tạo thành, thuận lợi cho việc mang theo khi đi diễn.
- Lão Trương, anh có thể múa được sao?
Châu Trạch hỏi.
- A… - Lão Trương.
- Dứt khoát đánh cho đám người này một trận, trực tiếp hỏi rõ ràng là được rồi.
Hơn nửa đêm, hơn nữa còn đang có trận tuyết nhỏ, thích hợp ngồi ở mép giường uống chút trà hoặc là nhấm nháp cà phê, chứ không phải nhảy múa làm màu ở đây.
- Ông chủ, tôi cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, trước tiên chúng ta phải chui được vào cái vòng này của bọn họ, không phải anh đã nói là Giải Trãi ở trong cơ thể tôi hay sao, chúng ta thử một chút, tôi cảm thấy cũng có khả năng.
Xem ra.
Do chuyện bị xe tông không chết lúc sáng.
Cho lão Trương sự tự tin rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận