Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1074: Tiêu diệt (2)

Chẳng qua là ả lại không oán trách người đàn ông đang có ý đồ chia tách linh hồn với mình này.
Mà lại gầm thét:
- Lão nương tôi chính là thích linh hồn trai đẹp đấy, thì làm sao!
- Lão nương thích chơi đổi mặt đó, thì thế nào!
- Các người có bản lãnh giết tôi à, hoàn toàn diệt được tôi à!
- Tiểu bảo bối, tôi cũng đã giam giữ anh được mấy chục năm rồi, anh cho rằng lúc này anh có thể chạy thoát được sao, cho dù lão nương có chết, cũng phải kéo anh cùng chết!
- Hô…
Luật sư An thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảm khái nói:
- Ai yo nha, thật là cảm động lòng người mà.
Lúc này.
Châu Trạch bước ra từ trong bóng tối.
- Ông chủ, anh thấy thế nào ? - Luật sư An hỏi.
- Diệt cả đi.
- Không… không được…
Nghe được lời này, Bạch Hồ đang nằm ở bên kia kích động đến mức cơ thể bắt đầu co quắp.
- Được rồi, ông chủ.
Hai tay luật sư An kết ấn.
- m Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, phá, diệt, băng!
- A a a a a! ! ! ! ! ! !
Hai linh hồn ở trước mắt này, trong nháy mắt bị chém đến tan nát, sau đó lại hóa thành một đốm lửa, bắt đầu cháy hừng hực.
Đoạn tình cảm quan hệ yêu đương dị thường đã dây dưa hơn sáu mươi năm này, cũng vào lúc này, bị cưỡng ép vẽ nên dấu chấm hết rồi.
Xa xa, Bạch Hồ nằm trong vũng máu, khóe mắt, trào ra hai dòng lệ nóng.
Cô ta và cô em gái này, cũng không phải lớn lên bên nhau, mà là vào sau khi cô ta hóa thành hình người, lúc du đãng khắp nơi, quen biết ở Dung Thành.
Cảm giác có chút tương tự như tình cảm của Bạch Tố Trinh và tiểu Thanh, lúc ấy, cô nàng hồ yêu Dung Thành này vẫn chưa thể hóa thành hình người, đi theo bên cạnh Bạch Hồ rất lâu, cho tới sau khi ả hóa hình được, bộ dạng mà ả bắt chước, chính là bộ dạng của chị gái Bạch Hồ của mình.
Bọn họ đã từng làm bạn rất nhiều năm, như hình với bóng.
Chẳng qua là sau đó.
Bởi vì ả thích vị tiểu sinh hát kịch Tứ Xuyên kia, vì thế không thể tự kiềm chế, thậm chí còn không tiếc trở mặt với người chị gái Bạch Hồ này, sau đó, Bạch Hồ đã tách khỏi ả.
Nhưng quan hệ trước đó, dù sao cũng là không cắt đứt hết được, lần này, sau khi nhận được tin tức của một yêu tộc ở lân cận Dung Thành truyền tới, Bạch Hồ lập tức biết chuyện không tốt rồi.
Thứ nhất, là bởi vì nếu cô em gái này của cô ta tiếp tục làm như vậy, rất có thể sẽ gặp phải thiên phạt.
Thứ hai, là bởi vì cô ta biết được lúc này đám người ông chủ của tiệm sách cũng đang ở Dung Thành, có chọc đến thiên phạt hay không còn phải dựa vào vận mệnh của mình, nhưng nếu như chọc phải đám người ông chủ, tùy tiện một người ra tay thôi, cũng không phải loại yêu không ra yêu quỷ không phải quỷ như ả có thể ngăn cản được
Nhưng kết quả xấu nhất vẫn xảy ra.
Bản thân lại không thể ngăn cản.
Cũng không cách nào đi ngăn cản được.
Sau khi ngọn lửa tắt.
Chỗ đó.
Chỉ còn lại có một ít tro bụi màu xanh lam.
Châu Trạch ngáp một cái.
Anh không có hứng thú đi phân tích câu chuyện tình yêu cảm động lòng người này.
Cũng lười đi đồng tình với cô nàng hồ yêu yêu đương không tiếc tất cả này.
Càng không động lực đi chỉ trích tên cặn bã kia.
Cho dù là vào một khắc trước kết cuộc cuối cùng kia.
Hồ yêu kia vẫn còn đang diễn xuất để bảo vệ tên cặn bã đó.
Nhưng các người ở nhà tự chơi đóng vai đi chứ, đi ra ngoài quậy phá, thì chính là lỗi của các người rồi.
Lúc này ông chủ Châu cũng lười nói loại lời thoại sáo rỗng “ở dưới đó, cô nàng ngốc bạch ngọt cô có thể nhắm mắt rồi”.
Ngay cả mời ly rượu hoặc là kính điếu thuốc cũng lười phải làm.
Vốn dĩ anh đã lười quả chuyện này, chỉ là rất nhiều loại nhân tố thúc đẩy với nhau, sau đó, mới tạo thành cục diện này.
Sau đó.
Châu Trạch đi tới trước mặt Bạch Hồ.
Bạch Hồ nhìn chằm chằm Châu Trạch ở trước mặt.
Khẽ nhếch miệng.
- Tôi giết em gái của cô ta, hẳn là không còn khả năng thu phục cô ta nữa.
Châu Trạch tự nhủ.
Đây thật ra là một loại cảnh báo.
Bạch Hồ hơi sững sờ.
Cô ta, lúc ở trong nhà của Vương Kha, đã từng không chỉ một lần nói với tiểu loli nên nên dựa dẫm như thế nào, nên lấy lòng vị ông chủ này như thế nào.
Nhưng tiểu loli vẫn luôn phản ứng một cách có lệ, mỗi lần nghe thấy cô ta nói những lời này, đều lộ ra bộ dạng rất không kiên nhẫn.
Lúc đó, cô ta còn cảm thấy là tiểu loli này quá hiếu thắng rồi.
Bây giờ.
Cô ta mới hiểu được.
Nguyên nhân thực sự.
Có lẽ tiểu loli đã hiểu thấu hơn cô ta.
Những thay đổi trong tính cách của vị ông chủ này trong một năm qua.
Đúng.
Anh lười, anh là Cá Mặn.
Nhưng anh cũng trở nên lười biếng với loại trạng thái sinh hoạt cá mặn này.
Mà càng ngày càng thờ ơ.
Bản chất của họ.
So với những kẻ không tiếc mọi thủ đoạn để ngồi lên vương tọa kia, không khác nhau gì cả!
- Ông chủ.
Thằng bé trai đưa yêu đan cho Châu Trạch.
Châu Trạch nhận lấy yêu đan, hỏi:
- Vật này, có phải là ăn xong sẽ tăng cường được nhục thân hay không?
- Đúng vậy, ông chủ, nhưng đối với những người nhục thân vốn dĩ đã rất cường hãn mà nói, chỉ có thể có hiệu quả như thuốc bổ thông thường, cho những người có nhục thân yêu ớt ăn, hiệu quả sẽ rất rõ ràng!
Luật sư An kích động.
Đúng vậy.
Rốt cuộc cũng đợi được.
Đến lúc rồi nha!
Bốn người ở ngay chỗ này.
Cộng thêm cả ông chủ trong đó, ba cương thi, nhục thân đều cứng rắn mạnh bạo!
Còn sót lại một người kia, yếu nha!
Yêu đan này không phải sẽ thuộc về anh ta sao?
Về phần trả lại cho hồ yêu này?
Không thể nào, nếu đã đưa ra lựa chọn sai, như là đã cho cơ hội, cô không quý trọng, tự chịu kết cục đi.
Quả nhiên.
Thằng bé trai nói rất đúng, điều chỉnh trạng thái xong, an tâm làm một món đồ trang sức, may mắn tự nhiên đến!
Châu Trạch ném yêu đan cho luật sư An, đồng thời nói:
- Đưa cho anh…
- Cảm ơn ông chủ, sau này tối nhất định tận tâm tận lực vì tương lai của tiệm sách, vì ngày mai của tiệm sách mà…
- Đưa cho anh mang về, sau đó đưa Deadpool ăn đi, cho dù anh ta rất khó chết, những cuối cùng vẫn là vừa đụng vào thì đã bị đánh nát, như vậy không tốt.
- Phấn đấu… - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận