Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1419: Uy nghiêm của Đệ nhất (2)

- Ngài nói một chút thử xem.
- Nếu lần đó ngài không ra đi.
- Thì tốt biết bao nhiêu.
- Nói không chừng chúng ta còn có thể có cơ hội luận bàn một chút, tôi cũng có thêm chút động lực để có thể sống lâu hơn một chút.
Doanh câu có chút mở mắt ra.
Liếc mắt nhìn làm biếng một chút.
Ý tứ khinh thường, rất rõ ràng.
Nếu như tôi không chết, cũng không có tương lai của ông rồi.
Ngược lại người làm biếng cũng không cảm thấy bản thân bị khinh thường.
Quan Công chiến đấu với Tần Quỳnh*, vốn đã khó có thể so sánh được rồi.
(*hai vị tướng tài lưu danh trong lịch sử TQ)
Huống chi.
Hiện tại bản thân đã sớm chết từ tám đời rồi.
Cái thân này của Doanh câu, dưới đáy cốc lại còn có một khe nứt lớn.
Người làm biếng vung tay lên.
Màu trắng phía bên trên mắt đầu biến mất.
Thay vào đó.
Là một mảnh trời rộng lớn màu đen.
- Sắp bắt đầu rồi. - Người làm biếng cảm thán nói.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Phát hiện bên trên bầu trời đen như mực của địa ngục, bắt đầu có từng đường vân hiện ra, giống là gân xanh hiện lên trên trán người ta lúc người đó tức giận vậy.
Ngay từ đầu, đường vân màu xanh sẫm kia chẳng qua chỉ hiện ra trong một khu vực nhỏ, nhưng sau đó lại bắt đầu lan tràn nhanh chóng, giống như là bệnh ung thư vậy, điên cuồng khuếch tán ra, rất nhanh, hơn một nửa bầu trời bên trên địa ngục đều bị loại đường vân xấu xí đến mức khiến da đầu người ta tê dại này che phủ.
Giống như một cực bướu thịt thật to treo lơ lửng ở ngay trên đầy, làm cho người ta có một loại cảm giác đè nén nặng nề.
- Ngài nói xem, đây là đang có mưu đồ gì vậy?
Người làm biếng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Con người, tại sao lại phải ăn cơm?
Doanh câu hỏi ngược lại.
- Bởi vì phải sống sót.
- Vậy thì tại sao phải sống sót?
Người làm biếng không trả lời nữa.
Ông ta đã hiểu.
Sau đó ông ta cười.
Gật đầu một cái:
- Là lý do đó sao.
Phía trên, kia sợi gân to còn đang không ngừng bò xuống, đoán chừng không bao lâu, sẽ hoàn toàn bao trùm toàn bộ không gian địa ngục này.
Mà ở trong địa ngục lúc này.
Đang có chín luồng khí tức điên cuồng tăng vọt!
Ai cũng biết.
Rốt cuộc chính luồng khí tức này là ai.
Mười ngón tay của người làm biếng mở ra.
Chậm rãi gập một ngón tay lại, chỉ còn lại chín ngón mà thôi.
Một lúc lâu sau.
Dường như Doanh câu không dự định tiếp tục đợi nữa.
Đứng lên, đi tới bên cạnh miệng giếng.
Thật ra thì, từ lần trước, sau khi biết được nhục thân của Đệ nhất được Phủ Quân nhất mạch cất giữ và bảo quản, Doanh câu đã biết rõ, anh ấy sẽ phải tới nơi này một chuyến.
Lần này.
Không cần đi qua cầu Nại Hà.
Cũng không cần đi qua Hoàng Tuyền Lộ.
Lúc trở về.
Sẽ đi cái giếng này.
- Chờ sau khi địa ngục hoàn toàn bị phong tỏa, cái giếng này, cũng sẽ vô dụng.
Người làm biếng quay đầu, đi tới bên cạnh giếng, đưa tay chạm vao rêu xanh bao phủ ở bên trên miệng giếng:
- Không có hy vọng sao?
Doanh câu không trả lời, mà lại nhìn về phía Châu Trạch, tỏ ý Châu Trạch tới.
Lúc Châu Trạch đi qua bên cạnh người làm biếng.
Người làm biếng bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy bả vai của Châu Trạch.
Nói lời thấm thía:
- Anh nhìn bầu trời này thêm một chút nữa đi, có phải là rất gai mắt, rất xấu xí, rất có một loại ý nghĩ muốn xé toạc nó ra hay không?
Doanh câu không ngăn cản người làm biếng, mà chỉ im lặng đưa lưng về phía hai người đứng ở bên cạnh giếng.
Ông chủ Châu lại lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Vừa đúng lúc này.
Một đám mây màu đỏ từ từ xuất hiện ở trên bầu trời.
Gân xanh giăng đầy ở trên bầu trời, cũng vì vậy mà được tăng thêm một vệt màu sắc.
Đây phảng phất như nét bút của thần.
Tựa như vẽ rồng điểm mắt trên một bức tranh thủy mặc.
Dáng vẻ xấu xí cùng dữ tợn vốn có lại được trung hòa không ít.
Lại trở nên có cấp bậc và ý cảnh hơn nhiều.
Đó là huyết nguyệt.
Được Doanh câu phong chính, huyết nguyệt đã trút bỏ thân xác của ánh trăng sáng.
Hóa thành một đám mây rực rỡ, lần nữa trở lại bên trên bầu trời, vạn vạn năm nhìn xuống địa ngục.
Ông chủ Châu nhún vai một cái.
Nói:
- Thật ra thì, cảm giác cũng không tệ lắm.
Người làm biếng gãi gãi đầu.
Đối mặt với loại người có tâm tính cả mặn như thế này.
Ông ta thực sự không còn lời nào để nói.
Ngay sau đó.
Người làm biếng lại nhìn về phía Doanh câu.
Nói thẳng:
- Mượn anh ta dùng một chút?
Doanh câu vẫn trầm mặc như trước.
- Ông mượn ai?
- Mượn anh nha.
Người làm biếng hai tay hợp lại thành hình chữ thập ra vẻ rất tội nghiệp nhìn về Châu Trạch, cực kì tủi thân mà nói:
- Rất nhanh, cái giếng này sẽ không còn nữa, tôi cũng sẽ không còn nữa.
- Con người trước khi chết, luôn muốn làm chút gì đó, vài gào lên được vài tiếng, đúng không?
Giống như là Tử Kim Thần Hầu trước đó vậy.
- Tôi từ chối.
- Cám ơn, anh là người tốt.
Người làm biếng vừa nói xong lập tức đưa tay chụp lấy bả vai của Châu Trạch, ra vẻ giống như anh em chỉ vào Châu Trạch mà nói:
- Ngài ấy đã đáp ứng.
Doanh câu, vẫn trầm mặc như trước.
Nhưng Doanh câu lại đưa tay, lấy đoạn sâm núi chỉ còn lại một chút xíu cùng với mấy sợi râu đuôi kia ở trên bả vai mình xuống, ném về phía người làm biếng.
Người làm biếng đưa tay tiếp lấy.
Cười lớn một tiếng.
Giống như là cố lấy dũng khí.
Cười to tới Doanh câu, nói:
- Ngài nên vui mừng vì bản thân đã ra đi từ sớm, nếu không, ngài cũng sẽ biến thành tâm trận của tôi!

Thật ra thì.
Ông chủ Châu cự tuyệt.
Anh ghét loại cảm giác này.
Lúc trước, anh cũng đã từng hoán đổi với nhân cách nửa gương mặt hoặc là dứt khoát để cho Doanh câu rời núi khống chế cơ thể.
Có chút giống với cảm giác thỉnh đại thần đông bắc ám lên người.
Sau khi giải quyết vấn đề xong.
Các người tới từ đâu thì quay về nơi ấy.
Tôi thì cứ tiếp tục ăn ngon uống rượu của tôi.
Giống như là một sinh viên vậy, bạn chỉ phụ trách mỗi ngày chơi game cày phim gì đó, mấy việc đi học hoặc là làm báo cáo hay chuyện đi thì còn lại, đều giao cho một bản thân khác đi làm cho, chuyện này sẽ hạnh phúc biết bao nha.
Nhưng bạn phải nắm được quyền chủ động trong chuyện này.
Tất cả mọi hoán đổi.
Phải lấy ý thức chủ quan của chính bạn làm chủ đạo.
Nếu không một khi đã mất khống chế.
Thì chuyện sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận