Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1176: Bàn tay đen phía sau màn. (2)

Nếu như nói sự “nhún nhường” và “cung kính” của ông chủ Châu đều là rất miễn cưỡng giả vờ.
Như vậy với Lâm Khả, chính là thật sự phát ra từ tận đáy lòng rồi.
Có thể được một đại nhân vật thưởng thức, đúng là chuyện rất đáng kích động và vui mừng.
Nhưng cũng may trong lòng Lâm Khả cũng hiểu rõ.
Dù là nhân vật lớn đến mức độ nào, chưa nói đến chuyện không thể so được với ông chủ, ngay cả Vượng Tài ở trong cơ thể người đồng nghiệp của cô ấy kia, cũng không sánh bằng.
- Giống như tôi, rõ ràng là bà lão rồi, lại vẫn ưa thích dùng cơ thể của cô bé con, ha ha, không biết xấu hổ giống như tôi.
- ... - Lâm Khả.
Lưu Sở Vũ và Trịnh Cường đứng ở bên cạnh đồng thời gật đầu lấy lòng như gà mổ thóc.
Chính xác chính xác.
- Ba!
- Ba!
Ánh mắt của cô bé con đảo qua.
Hai người bị đánh bay ra ngoài.
Nguyệt Nha lặng lẽ liếc mắt, hai cái tên thiếu não này.
- Được rồi, cô đi dạo phố với tôi đi, mua sắm quần áo, mấy chục năm không đi lên rồi, ở trên này thay đổi thật là nhiều, ha ha.
Vừa nói.
Cô bé con lập tức dắt tay Lâm Khả đi về phía trước.
Chờ đến lúc bóng dáng của cô ta và Lâm Khả biến mất ở cổng của khu dân cư.
Ông chủ Châu mới ngẩng đầu lên, ngửa cổ, mặt mũi này, bởi vì mới vừa rồi vẫn luôn giữ vẻ mặt nhún nhường mà có chút cứng ngắc rồi.
Hai người Trịnh Cường cùng Lưu Sở Vũ ôm bên mặt đỏ bừng đi trở về, lúng túng đứng ở bên cạnh.
Lão Trương lại có chút lơ mơ không hiểu được tình hình, tiến tới bên cạnh Châu Trạch hỏi:
- Cô ta không đuổi theo luật sư An nữa sao?
- Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Vừa nói.
Châu Trạch ném Phùng Tứ ở trong lòng qua một cái.
Lão Trương lập tức đưa tay đỡ lấy, nếu không Phùng Tứ cũng phải té xuống đất rồi đi.
- Tìm cái chỗ dừng chân trước đi, đám nhân vật lớn này, dường như không làm ra vẻ thần thần bí bí thì cảm thấy chưa đủ vậy.
Lưu Sở Vũ cùng Trịnh Cường đang ôm mặt đồng thời gà con mổ thóc gật đầu.
Ông chủ Châu cực kì chê bai hơi lườm bọn họ.
- Mất mặt.
...
Trong phòng khách sạn.
Phùng Tứ giống như kén tằm bị nhét lên trên giường.
Châu Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, trong tay cầm ly trà.
Phùng Tứ tỉnh lại, nhưng không thể động đậy, anh ta đã bị phong ấn đến cực kì chắc chắn.
Nếu như cô bé con đó đã biết được Châu Trạch là người của Phùng Tứ, vẫn dám giao Phùng Tứ cho anh, chứng minh cô ta cực kì tin tưởng đối với phong ấn của mình.
A.
Tự tin đến bất ngờ.
- Có thể nói chuyện không?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
- Có thể.
Phùng Tứ yếu ớt nói.
Lần này.
Xấu hổ đến ném hết mặt mũi luôn rồi.
Vốn dĩ.
Cho dù đánh không lại.
Nhưng cũng không đến mức thành như vậy đi.
Đây thật sự là một cái kén sống sờ sờ mà…
- Lão An chạy rồi. - Châu Trạch nói.
- Chạy rất hay.
Phùng Tứ rất hiểu.
Được rồi, đối với mối quan hệ kì quái của hai người này, Châu Trạch đã là thấy kì nhưng không lạ nữa rồi.
- Cô ta làm vậy là có ý gì? - Châu Trạch có chút hiếu kỳ hỏi.
- Thả dây dài, câu cá lớn.
- Ồ.
Ông chủ Châu gật đầu một cái.
- Vậy tôi cũng là cá của cô ta, nếu như tôi chỉ là một tuần sứ bình thường mà nói, cô ta không ngại tiện tay giết luôn, nhưng lần này, sau khi tôi kết thúc nhiệm vụ trở về, có khả năng rất lớn sẽ được đề cử vào vị trí phán quan còn bỏ trống.
- Hiện nay, tương đương với việc cô ta đã nắm được nhược điểm và tội chứng của tôi, có lẽ, tiếp sau đó, cô ta sẽ quay lại, đến trước mặt của tôi, muốn tôi tuyên thề trung thành với cô ta.
- Phức tạp như vậy?
- Không phức tạp… không phức tạp một chút nào. Đội chấp pháp trải qua một trận đại biến, nguyên khí tổn thương nặng nề, hơn nữa, sau khi bị giam giữ mấy chục năm, vòng giao thiệp của bọn họ trong âm ti lúc trước cũng gần như không còn được bao nhiêu nữa.
- Nếu như có thể thu được một phán quan thành thuộc hạ của bọn họ, lúc này, đối với bọn họ mà nói, là một chuyện rất có giá trị.
- Nhưng lần này bọn họ đã chết rất nhiều người.
- Bọn họ còn sót lại một đội cấp độ Giáp, năm đội cấp độ Ất, đây mới là tinh hoa và cao tầng thực sự của đội chấp pháp hiện tại, còn những người ở bên dưới khác, chỉ cần mời chào những người mấy người không có ý chí trong hệ thống âm ti bổ sung vào là được rồi, có chết nhiều hơn nữa, thật ra thì cũng không đáng kể.
- Ồ, hóa ra là như vậy sao.
- Cho nên, người chết thì cứ chết, cô ta không quan tâm đến người đã chết?
- Cô ta không đuổi theo giết An Bất Khởi, cũng là vì cho anh mặt mũi, để thuận lợi thu phục anh?
- Không chỉ vì vậy thôi.
- Còn nguyên nhân gì nữa?
- Từ góc nhìn của cô ta mà xem, rõ ràng An Bất Khởi là một kẻ thân mang tội, là một kẻ lưu vong của âm ti, văn tự xuất thân cũng đã bị tước đoạt, coi như may mắn không chết, hẳn là cũng rụt cổ lại sống như một con chuột trong cống thoát nước mà thôi.
- Nhưng lần này An Bất Khởi lại chủ động gây ra chuyện phách lối như vậy, giết ba thành viên của đội chấp pháp.
- Cho nên.
- Rất có thể là cô ta nghĩ là có một thế lực nào đó đứng sau lưng An Bất Khởi, cô ta để cho An Bất Khởi rời đi, sau đó thuận theo đường dây tìm được thế lực kia, bắt được bàn tay đen ở phía sau màn kia.
- Hửm? Thế lực gì đứng sau lưng luật sư An?
Trịnh Cường bỗng nhiên cực kì ngoài ý muốn mà nói.
Ông chủ Châu nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn Trịnh Cường đang đứng ở bên cạnh mình, trong ánh mắt, mang theo sự dịu dàng như nhìn một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu nâng chung trà lên.
Nhấp một ngụm trà nho nhỏ.
Ừm.
Tìm kiếm cảm giác của bàn tay đứng sau màn một chút.
...
Bàn về cảm giác khi làm một bàn tay đen ở sau màn là loại cảm giác như thế nào?
Ông chủ Châu suy nghĩ rất lâu, dường như cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nếu như có thể lựa chọn, anh vẫn hy vọng được trở về những năm tháng tốt đẹp trước kia, che cặp mắt của mình, làm bộ như mọi người đều không nhìn thấy tôi, mọi chuyện đều không liên quan tới tôi.
Cục diện hiện tại, đã không thể dùng bạo lực đơn thuần để phá vỡ nữa, chỉ sợ vì vậy mà sẽ kéo thêm nhiều phiền toái hơn.
Đã quen với cuộc sống “lấy việc giúp người làm niềm vui”.
Bỗng nhiên phải thay đổi cuộc sống đã quen thuộc.
Thật là không quen chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận