Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1118: Ổ chó (2)

Doanh câu chậm rãi gật đầu.
Cái đầu heo lớn bắt đầu từ từ tiêu tan.
Hóa thành từng vết nứt màu xanh, sau đó lại toát ra từng luồng khói màu xanh, cực kì thấp thỏm chậm rãi tiếp cận doanh câu.
Doanh câu bắt đầu từ từ hít một hơi.
Luồng khói màu xanh này bắt đầu tiến vào trong mũi của anh ấy.
Một giọng nói lấy lòng truyền tới:
- Đại nhân, đều do Đệ nhất Thái Sơn, đã đánh tan nhục thân của tôi rồi, dẫn đến hôm này không thể cho ngài thưởng thức được máu thịt thật sự của tôi, thật sự là tiếc nuối mà đáng tiếc nha.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Nhìn người ta nói ra lời này, con trai thật hiểu chuyện nha.
Trong thoáng chốc.
Châu Trạch cũng có chút không hiểu được nữa.
Rốt cuộc ai mới thật sự là chó giữ cửa đây.
Đợi đến lúc doanh câu hấp thụ hết tất cả luồng sáng màu xanh này.
Một phần này của Hào Trư đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Doanh câu xoay người.
Nhìn Châu Trạch.
Ông chủ Châu có thể nhận thấy rõ được khí tức trên người Thiết hàm hàm, so với trước kia đã vững chắc hơn không ít, quả nhiên, thịt heo là thứ cực kì bổ, có lẽ ăn thịt heo còn bổ người hơn ăn A giao* gì đó.
(A giao: gọi là cao da lừa, một loại thuốc cổ truyền của TQ, A giao được nấu bằng cách ninh nhừu da lừa chiết xuất gelatin, nấu trong khoảng ba ngày ba đêm, A giao thường được làm dưới dạng miếng keo hình chữ nhật, mầu nâu đen, bóng, nhẵn và cứng. Khi trời nóng thì mềm, dẻo, trời khô thì dòn, dễ vỡ, trời ẩm thì hơi mềm. Công dụng ích khí an thai, trị lưng, bụng đau, tay chân đau nhức…)
- Bên ngoài còn có móng heo, chờ lát nữa để cho anh nuốt luôn đi, nếu không, chúng tôi đành tự mình ra tay?
Đoán chừng lão Trương còn chưa lấy lại được sức, trên người thằng bé trai cũng bị thương, trong thời gian ngắn lại để cho bọn họ xuất thủ săn đuổi Canh Thần, trên người anh ta còn có móng giò heo lớn kia, vậy thì có chút làm khó người khác rồi.
- Anh… tự… xem… mà… làm… đi…
Có vẻ là vừa mới được ăn một bữa, tạm lót dạ.
Hoặc giả là bởi vì anh ấy thừa nhận nỗi băn khoan ẩn trong lời nói của Châu Trạch.
Chuyện này thế là xong.
Cũng đành kết thúc ở chỗ của móng giò heo vậy.
Nếu tiếp tục săn đuổi nữa, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Dường như trong sự kiện lần này còn có một vị nào đó còn kinh khủng hơn Hào Trư đang lẩn trốn và tính toán, vào lúc Doanh câu còn chưa khôi phục đầy đủ sức mạnh, lại đột nhiên bị cuốn vào trong tầm mắt của kiểu đại năng này, thật sự là quá không sáng suốt rồi.
Doanh câu đi qua bên cạnh Châu Trạch.
Giơ chân lên.
Bước lên trên bậc thang bạch cốt.
Từng bước từng bước đi hướng mình chỗ cao Vương Tọa.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Nhìn lên trên nấc thang thật cao kia.
Nhổ nước bọt nói:
- Lúc trước, mỗi ngày anh lên xuống giường lúc đều phải chạy lên nấc thang cao như vậy sao, giống như leo núi như vậy, có mệt hay không?
Doanh câu không quan tâm đến anh.
- Này, tôi nói này, cái ghế kia tôi cũng đã từng ngồi rồi, quá cứng rắn, nói thật, còn không bằng anh xếp thêm một tấm nệm sô pha ở trên đó đi.
Trung tâm của U Minh Chi Hải mênh mông, ở trên đỉnh của đại lục chất đống xuơng trắng, ở nơi tượng trưng cho vị trí cao nhất của địa ngục vào thời đại đó.
Thả ở đó một tấm đệm sô pha?
Bước chân của doanh câu khẽ run lên, vẫn tiếp tục bước lên.
Dường như.
Anh ta đang hít thở sâu.
Châu Trạch cười.
Quả nhiên cắn người miệng mềm nha.
Như vậy mà cũng không tức giận.
- Ha, tôi nói này, sao ở dưới này còn có một cái hố nha.
Châu Trạch chỉ vị trí mình mới vừa ngồi, nói.
Bên trong còn có một tầng đệm màu vàng, còn là một chỗ lõm xuống.
- Tôi nói này, anh cũng đừng mỗi ngày cứ lên rồi lại xuống như vậy, trực tiếp nằm ở nơi này cũng rất tốt.
Doanh câu dừng bước.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Nói:
- Anh rất vui vẻ sao?
Châu Trạch nhún vai một cái:
- So với leo lên khoảng cách cao như vậy, tôi vẫn thích nơi này hơn.
- Trong… đó… là… ổ… chó…
- … - Châu Trạch.
...
Lúc Châu Trạch tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên sân vận động, bởi vì sân vận động Olympic vẫn còn đang xây dựng, lúc này dĩ nhiên trên sân sẽ không có mấy thứ như cỏ hay gì đó.
Một đường nhựa plastic bao vòng quanh một khu đất hình bầu dục rộng lớn ở giữa.
Vị trí sau lưng, thật sự vẫn có chút cấn đến giật mình.
- Ông chủ, tỉnh rồi sao?
Oanh Oanh vẫn luôn đứng ở bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch ngồi dậy, chợt ý thức được, lý do mặt đất ở đây cứng như thế, thật ra là do đều đã bị đóng băng hết rồi, nhất là ở trong một khoảng xung quanh anh, lại còn bị phủ bởi một tầng băng sương thật dày.
Được Oanh Oanh giúp đỡ, anh đứng lên, vẫy vẫy tay với đám người Hứa Thanh Lãng, tỏ ý mọi người có thể thu đội rồi.
Đương nhiên rồi, thu đội, không phải có nghĩa là bây giờ lập tức quay về, trước lạ sau quen, nếu ở sâu trong linh hồn đã đạt được hiệp nghị với doanh câu, như vậy thì thừa cơ hội này, nhân tiện đi hầm cái móng heo kia luôn đi.
Như vậy, cũng để tránh đêm dài lắm mộng.
Tính cách của ông chủ Châu chính là như vậy, lợi ích mà bản thân đã nắm trong tay mới tính là lợi ích của mình, anh không quá thích thả dây dài câu cá lớn, cũng không có dục vọng quá mạnh mẽ với chuyện điều khiển từ xa.
Cho nên.
Đời trước ông chủ Châu chưa bao giờ chơi chứng khoán, cũng không đi mua những sản phẩm hay gói quản lý tài sản gì đó.
Đi tới câu hỏi thể bên ngoài trên quảng trường, Châu Trạch nhìn thấy ngồi ở đó bên vẫn còn ở cãi nhau lộ ra khẩu Luật sư An hai người.
- Ông chủ, kết thúc rồi?
Luật sư An đứng lên, chủ động bước tới.
Châu Trạch gật đầu một cái, sau đó đưa tay chỉ sau lưng của luật sư An, nói:
- Cái đó, cũng thu luôn đi.
- Sao ạ?
Luật sư An sửng sốt một chút.
Không đúng.
Chuyện này khác với kế hoạch mọi người đã thương lượng xong trước đó nha.
Tuy nói luật sư An cũng rất không vừa mắt Canh Thần, nhưng cũng biết, tiếp theo có thể tìm được những bổn nguyên còn lại của Hào Trư hay không, còn phải dựa vào ngọn đèn dẫn đường Canh Thần này đó.
Cho nên phần bổn nguyên ở bên trong cơ thể anh ta, tạm thời vẫn không thể động tới.
Chẳng qua là, nếu ông chủ đã điều chỉnh phương hướng, làm thuộc hạ, cũng không được quyền xen vào, một điểm này, luật sư An biểu, cũng hiểu rất rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận