Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1162: Văn tự xuất thân (2)

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, nếu như dám chơi như vậy mà nói, toàn bộ thành phố cũng chỉ còn lại một tòa thành sạch sẽ trống rỗng mà thôi, hơn nữa còn là cái loại yên tĩnh nữa đấy.
ở chính giữa phòng khách.
Luật sư An nhìn thấy cơ thể con rối gần như đã bị ăn mòn hết một nửa của mình, nửa phần thân trên đã không còn, chỉ còn lại nửa người dưới mà thôi.
Cơ thể người mẫu trước đó của Canh Thần, toàn bộ đã bị bể nát.
Sau đó, ở một góc xó xỉnh trong phòng khách, có một người đàn ông cực kỳ thống khổ nằm trên đất, ở bên cạnh anh ta, còn có một dấu vết màu xám hình người.
Hiện ra một chữ “


”. (thái: quá, rất)
Hiển nhiên, một người đã bị hủy diệt, kẻ còn lại mạng lại cứng đến mức này, nghiệp hỏa mà cũng không đốt chết anh ta được.
Chẳng qua là, mặc dù không thiêu chết, anh ta lúc này, tình trạng cũng tương đối không xong rồi.
Toàn thân cao thấp, chằng chịt trên khắp cơ thể đều là bọc mủ màu trắng, không ngừng có bọc mủ vỡ ra, mủ bắn ra tung tóe, cũng không ngừng có bọc mủ liên tục gồ lên thay thế.
Đồng thời, vị trí trên trán, thỉnh thoảng có khói đen bay lên, đây cũng là biểu hiện của việc linh hồn đang bị tiêu hao.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Canh Thần có chút bất đắc dĩ, anh ta nhắm hai mắt, sau đó, mở ra, cơ thể lơ lửng đến trước mặt người đàn ông.
- Khụ… khụ… tôi… anh… khụ..
Người đàn ông không thể nói ra lời.
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu anh, tôi cảm thấy có khả năng giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, tôi vẫn nghĩ rằng, giữa chúng ta hẳn là cũng có chút ăn ý, nhưng…
- Phốc!
Một ngón tay xương trắng dài ra trực tiếp đâm vào vị trí phần cổ của người đàn ông.
Sau đó khuấy một trận.
Sức sống của cơ thể, ngay cả linh hồn đồng thời bị xoắn nát!
Canh Thần trợn tròn mắt.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn luật sư An.
Giận dữ hét lên:
- Anh đang làm gì đấy!
- Cho anh ta nhẹ nhàng một chút, đỡ cho anh ta phải chịu thống khổ.
- An Bất Khởi, rốt cuộc là có chuyện gì, nhất định là anh có chuyện…
- Lúc này tôi có thể ngồi xuống, diễn xuất giống như mới vừa rồi vậy, luyện tập lời thoại lại một lần nữa, sau đó đợi cho nhóm đội chấp pháp tiếp theo chạy tới.
- Anh…
- Hoặc là bây giờ lập tức bị chém chết, hoặc là lập tức nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh là kẻ bỏ trốn, bọn họ muốn giết anh, không phải là rất bình thường sao?
- Vậy thì dẫn dụ bọn họ đến bên cạnh đám người bỏ trốn kia đi, lấy bản thân anh làm mồi dẫn, có lẽ còn có thể giải quyết một vài vấn đề.
- Anh làm thế là đang coi tôi thành kẻ ngu!
- Làm sao nào?
Lông mày của luật sư An nhướng lên một cái.
Tiếp tục lấy một loại tư thế của nhân vật phản diện mà nói tiếp:
- Chúng tôi thả anh ra rồi, tôi còn giúp đỡ anh đến vậy rồi, chuyện đồng ý với anh, tiệm sách chúng tôi đều đã làm được, sao rồi, anh còn muốn đổi ý không tuân theo hiệp nghị?
- Tôi…
- Nói cho anh biết một câu, không giết anh, là bởi vì ông chủ của tôi mềm lòng, lão Canh à, anh sẽ không vô sỉ đến mức này chứ?
Nói xong.
Luật sư An trực tiếp ôm lấy đứa trẻ sơ sinh.
Nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Anh ta không lái xe, mà trực tiếp leo tường nhảy qua tường rào của tiểu khu này.
Chẳng qua là, bước chân của luật sư An lập tức ngừng lại, anh ta cảm ứng được có khoảng chừng vài hơi thở của âm ti đang nhanh chóng di chuyển về hướng này của bọn họ, nhiều người như vậy?
Không đúng.
Đám người của đội chấp pháp không thể nào để lộ hơi thở ra ngoài một cách trắng trợn như vậy được!
- Này, anh nói kẻ bỏ trốn kia là người ở đâu của Dương Châu?
- Tôi biết anh muốn làm cái gì, nhưng đừng nghĩ đến chuyện dựa vào chuyện này mà đục nước béo cò, tôi thực sự đã gửi tin tức đi rồi, bên kia hoặc là đã được giải quyết hoặc là đang nằm trong tầm kiểm soát rồi.
- Tôi nói này, sao trao đổi với anh lại mệt như vậy chứ?
- Trước đó rốt cuộc các người đã làm chuyện gì rồi?
- Vấn đề lúc này là anh vừa mới giết hai người của đội chấp pháp, hiện tại chúng ta đang bị đuổi giết!
- Là anh giết, tôi không giết.
- Ha ha, đầu óc anh bị vô nước rồi à, cái người mà ngay cả di ngôn cũng không thể lưu lại chút gì kia.
- Là tôi giết sao?
- Người còn lại cũng là tôi muốn giúp anh ta kết thúc sự thống khổ mà thôi, cả hai người đều là anh giết, anh giết!
Luật sư An gần như thét lên, cái nồi này, trừ việc bền chắc, sau này cũng không cần chột dạ!
- Tôi có biện pháp rời đi, dù là có đội chấp pháp truy lùng, trừ phi lần này bọn họ có đội cấp độ Ất tới.
- Tôi đệt cả nhà anh, lúc này có thể đừng làm dạo đầu nữa được không, lúc này tôi dám đảm bảo, chắc chắn bọn họ đang tới! Không ngờ được nhân phẩm của thằng nhóc nhà anh lại tệ đến như vậy!
- Hai con đường, cho anh chọn.
- Anh nhanh lên một chút đi, tôi cảm ứng được khu lân cận có chừng mấy tiểu khả ái không phải đội chấp pháp đang hướng về nơi này.
- Một con đường là, đường trở về Thông Thành.
- Trở về tiệm sách?
- Nơi đó hẳn là an toàn nhất, đối với anh mà nói, là nơi an toàn nhất.
Luật sư An đương nhiên gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nếu tôi ôm anh quay lại tiệm sách, không cần đội chấp pháp chạy tới giết tôi, ông chủ tôi chính là người đầu tiên nhảy ra chém tôi ngay lập tức, anh có tin hay không?
- Con đường còn lại, xông lên đi.
- Sao đều là đường cùng vậy?
Hiện tại, luật sư An còn không chưa biết được ông chủ của anh ta cùng với tiểu Tứ của anh ta mà cũng đang ở Dương Châu này.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân phải đối mặt với đám chó điên đội chấp pháp, anh ta đã cảm thấy nhân sinh không còn hy vọng gì nữa.
- An Bất Khởi anh, lại bị dọa đến mức này sao?
- Năm đó là năm đó, lúc này là lúc này, lão tử bị tước đoạt văn tự xuất thân rồi, anh cho là còn là người năm đó…
- Nôn!
Đứa trẻ sơ sinh trong ngực đột nhiên nôn ra.
Sau đó.
Một quyển trục màu tím rơi ra từ trong miệng anh ta.
Lúc này đôi mắt của luật sư An trừng thật to.
Hô hấp cũng đột nhiên tăng tốc!
- Bây giờ, anh có rồi.
...
Không có một chút phòng bị nào, cũng không có một tia do dự nào, anh cứ như vậy xuất hiện.
Ở trong thế giới của tôi.
Mang cho tôi niềm vui bất ngờ.
Không thể kiểm soát được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận