Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 887: Hồ ly nhịn đến nội thương (1)

- Lần trước tôi đã nói rồi, đến viện mồ côi nhận nuôi một đứa bé, họ 'Châu'. Sau này đốt chút vàng bạc cho tôi.
- Thật ra thì, ông chủ, lúc ấy thật sự tôi đã nghĩ tới chuyện này, nhưng ta còn tình nguyện...
- Thật ra thì, có lúc chết rất đơn giản, ngược lại sống lại rất không dễ dàng, cô sẽ để cho tôi ích kỷ một chút đi, ngược lại tôi luôn luôn đều rất ích kỷ, đúng không?
Oanh Oanh suy nghĩ một chút, dường như cũng không nghĩ ra được cái gì, chỉ tiếp tục đem ngón tay đặt ở vị trí lồng ngực của Châu Trạch vẽ vòng tròn.
Vẽ vẽ, Oanh Oanh phát hiện vị trí ngực của ông chủ nhà mình có hai cái điểm, cứng.
Ồ, thú vị, tiếp tục phát động công kích!
Châu Trạch bắt được tay Oanh Oanh, tiếp tục nói: - Thật ra thì tôi thực sự rất không muốn quan tâm tới những chuyện kia, nhưng bây giờ tôi coi như là đã thấy rõ, cho dù là tôi có cố gắng lẩn tránh tới mức nào đi nữa, cuối cùng cũng trốn không thoát. Cho nên chuyện này, cô nhất định phải đáp ứng với tôi, chúng ta không phải là quay phim truyền hình, không cần phải đi theo sáo lộ sơn vô lăn, thiên địa tuyệt, nãi cảm dữ quân tuyệt, hiểu không? (Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt – núi không góc cạnh, trời đất hợp làm một, ta và người mới tách rồi)
- Vâng, tôi hiểu rồi.
- Ừ, ngoan ngoãn, kêu một tiếng nghe nào.
- Anh...
- Kêu hai tiếng nghe nào.
- Anh anh...
- Ha ha.
- Có điều ông chủ, lần này anh thật sự rất lợi hại, sau khi tôi nhìn thấy Hứa nương nương bị KO, tôi còn cho rằng tất cả đã xong. Kết quả không nghĩ tới ông chủ anh ngăn cơn sóng dữ, trước khi kết giới biến mất, thật ra người ta vốn không nghĩ tới kết cục sẽ là như thế này.
- Thật ra thì, đều là nhiều là mấy tên hề đang nhảy nhót.
- Ừ, đúng vậy đấy, những tên kia ở trước mặt ông chủ đều là thứ không ra gì. Cho nên, tôi vẫn luôn rất không ưa ánh mắt của đám người Luật sư An, bọn họ luôn cho rằng ông chủ giỏi nhất là dựa vào vị bên trong cơ thể kia, tổ...
Oanh Oanh suy nghĩ một chút, vẫn không nói từ “tổ tông” ra khỏi miệng, nhưng dường như “tiểu tam” cũng không thích hợp, chỉ có thể nói: - Cái tên kia, bọn họ đều cho là ông chủ anh là dựa vào anh ấy, nhưng tôi không nghĩ như vậy, người ta vẫn cảm thấy, ông chủ mới là lợi hại nhất. Bất kể là vị kia hay là tòa Thái Sơn kìa gì đó, cũng chỉ là nhân vật trợ thủ cho ông chủ anh.
- Cái ý nghĩ dương quang khỏe mạnh này của cô, phải một mực tiếp tục giữ vững.
- Đúng không, anh xem lần này, vị đó còn chưa tỉnh lại, nhưng ông chủ anh vẫn có thể trở nên lợi hại như vậy, đem bọn họ đều giải quyết, đây mới là bản lĩnh thật sự của ông chủ anh đấy. Lúc trước, chỉ là chó mà mình nuôi, không làm gì mà thả chó đánh nhau, bản thân sẽ dễ dàng vui vẻ, đúng không?
Châu Trạch cũng chưa nói cho đám người Oanh Oanh chuyện doanh câu đã thức tỉnh, thứ nhất là không có cơ hội nói chuyện phiếm, mọi người đều người thì hôn mê, kẻ thì thương tật. Thứ hai, đây là tư tâm của bản thân Châu Trạch, cho dù là đối với người thân cận nhất của mình, cất giữ một lá bài tẩy, thông thường mới có thể để cho bản thân tự tin hơn.
Mà kết giới lần này của lão đầu, cũng thật sự có thể hoàn mỹ giấu giếm chuyện doanh câu đã thức tỉnh.
- Đúng, Oanh Oanh nhà chúng ta nói cái gì cũng đều đúng.
Châu Trạch đưa tay, điểm một cái ở trên mũi của Oanh Oanh.
Oanh Oanh cười rất vui vẻ: - Cho nên tôi mới sẽ đi theo ông chủ anh nha, bởi vì ông chủ giỏi nhất rồi, đi theo ông chủ anh, có cảm giác an toàn.
- Ừm.
Nằm ở trên giường, hưởng thụ chân tâm thật ý lại nịnh bợ - không để ý thực tế - của người hầu gái nhà mình, cũng là một loại rất hưởng thụ tốt.
Tôi và Thành Bắc Từ Công ai đẹp hơn?
Quân quá mức đẹp, Từ Công há có thể đuổi kịp quân?
Nghe, hay lại thoải mái đến kêu oai oai.
(Trâu Kỵ châm biếm Tề Vương nạp gián, ý nói ai cũng đều thích lời dễ nghe mặc dù lời dễ nghe nhiều lúc không phải sự thật, thông qua câu chuyện nhỏ Trâu Kỵ nhắc nhở Tề Uy Vương về đạo trị quốc)
Ngay vào lúc chủ tớ hai người đang anh tới tôi đi, đáy lòng Châu Trạch bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: - Mặt...mũi...của...anh...đâu...
- Mặt mũi không phải là bị ngươi kéo xuống cho chó ăn rồi sao?
Trong lòng Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Nhìn...cửa...chó…
- Chán nghe rồi, thực sự, ngươi không nghe người giúp việc của ta nói, hai ta rốt cuộc ai là chó của ai? Nha, đúng rồi, lần này không đúng, lúc trước sau mỗi lần ngươi xuất hiện, không đều phải nghỉ ngơi nửa tháng không có động tĩnh sao, lúc này mới mấy ngày chứ, lại có thể nổi bọt?
- Thân… Thể… Của… Anh… Khỏe… Rồi?
- Thông thường lời nói như vậy, đều là đàn bà nằm trên giường nói với đàn ông.
Bên kia, trầm mặc.
Châu Trạch cũng không dám lại tiếp tục khiêu khích thêm nữa, vạn nhất khiêu khích doanh câu tới hoàn toàn phát nổ, anh ta mang theo anh đồng thời “mổ bụng”, tới lúc ấy chuyện vui có thể to lắm.
Lúc trước còn ở Tứ Xuyên, thằng bé thừa dịp doanh câu ngủ say, vẫn cùng Chu Trạch tán gẫu về tình hình ban đầu, nói không phải doanh câu bức anh tự tử .
Châu Trạch nghe mà sợ không thôi, hóa ra anh đã từng nguy hiểm như vậy!
Bất quá, khiến Chu Trạch có chút bất ngờ là, dường như doanh câu đã trực tiếp loại bỏ trêu chọc trước đó, cũng không có vẻ tức giận, nói thẳng: - Hạt… Châu… Kia… Để… Đầu… Bếp… Đi… Tìm…
- Đúng là vật mà lão đầu đó để lại? Rốt cuộc ông ta là thứ gì?
Rốt cuộc lão đầu kia là cái quỷ gì, đây là chuyện từ trước tới nay Châu Trạch vẫn rất tò mò.
- Khí... Linh.
- Khí Linh? Khí Linh có thể lợi hại như vậy?
Lão đầu có khả năng sau khi bị giết còn có thể trở về, chính ông ta cũng vẫn luôn khổ não với việc bản thân vĩnh viễn không chết được, thật ra điều này sớm đã nói lên một chút gì đó.
Tỷ như, mạng của ông ta, thật ra thì căn bản cũng không phải là chính ông ta, sự biến mất cùng với xuất hiện của ông ta, cũng không phải do chính bản thân ông ta khống chế được.
- Tiên... khí.
- Tiên Khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận