Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 601: Địa ngục đại rung chuyển!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
Luật sư An kết ấn.
Bạch cốt thủ hung tợn đâm về phía trước!
- Ông!
Tay đã đâm vảo.
Nhưng giống như lão Ngưu húc vào vũng bùn.
Trái lại nửa bước khó đi.
Lục Bình Trực chậm rãi giơ tay lên, bắt được bạch cốt thủ của luật sư An.
Một bên là bạch cốt thủ trắng tinh, một bên là bàn tay da bọc xương, hệt như khúc gỗ khô, khi hai cánh tay đụng vào nhau, phảng phất như có lửa điện nhanh chóng nổ tung.
Ánh mắt luật sư An ngưng lại, không tiến ngược lại thụt lùi, phát ra một tiếng gầm.
Thân thể Lục Bình Trực khẽ run lên.
Sau đó lão ta hé miệng.
- Phạt không xá!
- Bá!
Luật sư An chỉ cảm thấy bạch cốt thủ của mình đau đớn một hồi, như muốn nứt ra, nhưng anh ta vẫn không thu tay lại, lúc này, thật ra nó như khi vận động viên nhanh chóng đối bính, ai thu lực trước người đó sẽ thụ thương càng nặng!
Đến tận giờ phút này, luật sư An mới hoàn toàn xác nhận, thật ra biểu hiện suy yếu của lão già này hơn phân nửa là giả bộ, thực ra lão ta vẫn có chỗ ỷ vào.
Luật sư An quay đầu nhìn thoáng qua, ông chủ vẫn còn đứng đó không nhúc nhích, không phải đã xảy ra vấn đề gì đấy chứ?
Đương nhiên anh ta không biết, lúc này ông chủ Châu đang đàm phán với cái vị trong cơ thể kia, đúng là tạm thời không rảnh quan tâm tới chuyện khác.
- Giao... ... dịch... ... đi... ...
- Tôi không biết cách dùng món đồ kia, nhưng vẫn luôn sống tốt, không ảnh hưởng tới việc uống cà phê, xem báo chí của tôi.
- Nó... ... rất có... ... tác dụng... ...
- Nếu anh đi làm nhân viên chào hàng, khẳng định công ty không thể tiếp tục vận hành, trong lúc đẩy mạnh tiêu thụ, một chút thành ý cũng không có.
- Tôi... ... muốn... ... ra... ... ngoài... ...
- Anh cũng hay thật, lúc trước ở Từ Châu anh mới đi ra đúng không? Giờ còn muốn ra ngoài?
- Anh có biết lần trước vì anh gặp Phật.
- Mà khiến tôi phải nằm vài ngày, không có chút sức lực gì?
- Chứng nhận kia... ... là... ... quy tắc... ... âm ty... ...
- Còn chưa đủ để tôi cho anh ra ngoài, đừng có nằm mơ.
- Có thể... ... để anh... ... tấn chức... ... không... ... trở ngại... ... thậm chí... ... giấu giếm được... ... âm ty... ...
- Sùng sục!
Châu Trạch nuốt một ngụm nước bọt.
- Cho dù... ... anh... ... lén lút... ... thăng lên... ... phán quan... ... Âm ty... ... cũng sẽ không biết... ... nhưng đồ vật... ... nên cho... ... tất cả đều sẽ... ... cho anh... ...
- Sùng sục!
- Nếu không... ... chẳng lẽ… … anh chưa từng... ... hoài nghi... ... vì sao anh... ... làm nhiều... ... chuyện như vậy... ...
- Nhưng vẫn... ... không nhận láy... ... bất kỳ... ... chất vấn và hỏi thăm... ... đến từ âm ty… …
- Sùng sục!
- Nắm giữ... ... phương pháp... ... sử dụng nó... ... Anh có thể... ... vĩnh viễn an nhàn... ... không cần đếm xỉa đến... ...
- Mỗi ngày... ... uống cà phê... ... xem... ... báo chí... ...
- Sùng sục!
- Phù, tôi thu hồi lời nói khi trước, anh không làm nhân viên chào hàng thực sự đáng tiếc, ý của anh là, sau khi chứng nhận quỷ sai của tôi nhận chủ, thật ra tôi vẫn luôn tránh được ánh mắt âm ty?
Suy nghĩ kỹ một chút, dường như đúng là vậy thật, cho tới bây giờ Châu Trạch chưa từng nhận được tin tức hay thấy bất kỳ người nào từ địa ngục trực tiếp tới tìm mình, kể cả chuyện lớn như chuyện ở Từ Châu.
Không đếm xỉa đến.
An tâm phát tài.
Hưởng thụ cuộc sống.
Châu Trạch cảm thấy, chỉ tùy ý lấy một trong số các điểm kể trên, đã có thể kích thích trúng điểm G của anh.
- Vậy anh chủ động nói phương pháp sử dụng nó cho tôi biết trước, sau đó tôi lại để anh ra ngoài.
- A... ...
- Anh không tin tôi sao?
- Anh... ... nói... ... đi?
- Vậy nếu tôi để cho anh ra ngoài trước, chờ anh ăn xong rồi, ngộ nhỡ anh nuốt lời thì sao?
- Tôi... ... sẽ... ... sao?
Ông chủ Châu liếm môi một cái.
Hình như.
Trên phương diện làm người.
Cái vị trong cơ thể mình kia.
Trên phương diện nhân phẩm, quả thật anh ta càng đáng tin hơn mình rất nhiều.
Mấu chốt là vị kia cực kỳ sĩ diện, hơn nữa còn chết vì sĩ diện.
Nếu không lúc trước khi ở Từ Châu, anh ta đã không làm ra chuyện chuuni tới mức, rõ ràng bản thân đã nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn muốn bày trận thế chờ Phật phủ xuống.
Một lúc lâu sau.
Châu Trạch cười cười.
Sau đó.
Gật đầu.
- Thành giao.
... ...
- Ông không thể cút sao?
Luật sư An cố nén đau nhức trên bạch cốt thủ, trầm mặt quát.
Anh ta không phải Trương Yến Phong, cũng không muốn giảng đạo nghĩa gì, cũng không hề có tín niệm nhất định phải phơi bày tất cả tội ác tới trước mặt công lý.
Nếu lão già này gật đầu một cái, có thể chịu thua, nói mình sẽ rời khỏi, đi tai họa những địa phương khác, luật sư An có thể lùi một bước, hơn nữa anh ta tin, đại khái ông chủ bên cạnh mình cũng sẽ không tiếp tục cạn tàu ráo máng.
Bởi vì ông chủ.
Làm biếng.
- Đường lui của tôi ở chỗ này.
Lục Bình Trực đáp lại một câu như vậy.
Không biết là vì nguyên nhân gì, anh ta nhất định phải ở lại địa giới Thông Thành.
- Vậy thì thật không còn gì để bàn.
Luật sư An gầm lên giận dữ, đồng thời, một tay khác của anh ta cũng hóa thành xương trắng!
Hai cánh tay đều hóa thành xương trắng, hai tay mở rộng ra, vậy mà tươi sống xé chiếc lồng ánh sáng trước mặt ra một kẽ hở chừng đường may.
- Là điện thứ chín, không còn gì để bàn.
Thân thể Lục Bình Trực chợt đứng lên từ trên ghế.
Quần áo trên người cũng ào ào rung động.
Ngay tiếp theo, trận gió khủng bố gào thét lao ra.
Quang tráo vỡ vụn.
Nhưng sau khi lồng ánh sáng vỡ tung, lực lượng kinh khủng kia trực tiếp tàn sát về phía luật sư An!
Hai tay luật sư An giao nhau.
Cưỡng ép tạo ra một kết giới màu hồng.
Nhưng khoảnh khắc kế tiếp.
Một bóng người trực tiếp xuất hiện trước mặt anh ta.
- Điện thứ chín?
- Thứ đồ gì.
Sau đó.
Chính là một đấm không hề màu mè hạ xuống.
- Rầm!
Phảng phất như thế giới này.
Vào lúc này, trở nên an tĩnh hẳn.
Những mưa gió phong ba phía trước chỉ là đứa bé đang chơi đùa.
Thân thể Lục Bình Trực trực tiếp đâm cháy bức tường sau lưng, té bay ra ngoài.
Luật sư An hơi kinh ngạc mà buông hai cánh tay xuống, nhìn người đàn ông trước mặt.
Đệt mợ nó.
Lại thả ra rồi?
Lúc này.
Bỗng nhiên Châu Trạch hơi nghiêng người sang.
Nhìn về phía luật sư An đang đứng sau lưng mình.
Nói:
- Vong Chu Chưởng Đà U Minh Chi Hải ngự tứ?
- Ách... ...
Bỗng nhiên trong lòng luật sư An có chút sợ hãi.
Có cảm giác như con dâu không tốt rốt cục cũng gặp cha mẹ chồng.
Xin.
Xin.
Xin.
Sau đó, ngàn vạn lần không nên nói "Anh xứng sao?"
Ngàn vạn lần chớ nói.
Đừng nói.
Luật sư An cảm thấy có thể bản thân mình sẽ không chịu nổi loại đả kích này.
Cũng không ăn nổi loại phủ định này.
- Ha ha.
- Phù... ...
Không phải "Anh xứng sao?"
Luật sư An thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Phảng phất như nhân sinh của mình đã được cứu vớt!
Châu Trạch lại thuận theo bức tường sụp đổ phía trước đi ra ngoài, luật sư An chỉnh đốn tâm tình, lập tức hấp tấp mà đi theo phía sau.
Lúc này.
Anh ta nào còn phong phạm của tuần kiểm địa ngục ngày trước.
Thoạt nhìn hệt như quan phiên dịch phản nước trong các bộ phim kháng Nhật.
Chờ đi ra ngoài.
Luật sư An không nhịn được hít sâu một hơi.
Ông lão lúc trước vốn gần như cân sức ngang tài với mình, thậm chí còn áp chế mình, lúc này đang máu me khắp người mà nằm trên mặt đất, thê thảm tới không thể thê thảm hơn.
- Ông chủ... không đúng, lão đại, chính là tên khốn này!
- Ban nãy tên khốn này còn nói Minh Hải đã khô!
Luật sư An lập tức lòng đầy căm phẫn mà hô lên.
- Sao Minh Hải có thể khô, U U Minh Hải của ta, vĩnh thế bất kiệt!
Quan phiên dịch đâm thọc: - Thái quân, tên nhân vật phụ này nói Đế quốc Nhật Bản chắc chắn sẽ xong đời!
Châu Trạch dừng bước.
Đứng lại bên cạnh ông lão.
Không để ý tới luật sư An đang đứng bên cạnh, trên nhảy dưới tránh muốn biểu hiện.
Mà nhìn lão đầu phía dưới.
Mở miệng nói:
- Nhổ ra.
- Hồn ảnh đám quan lại mới bị ông hút vào ban nãy.
- Nhổ ra.
- Để cho tôi nuốt!
Luật sư An đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy mấy chữ này nói tới cứ phải gọi là khí phách.
Giống như đang nói: - Thúy Hoa, bưng dưa chua lên!
- Anh là... ... ai?
Lục Bình Trực hơi nghi hoặc một chút mà nhìn Châu Trạch.
Một quyền kia.
Đánh nát tất cả chỗ dựa của lão ta.
Ngay tiếp theo, thân thể và dũng khí của lão ta.
Cũng bị đánh nát!
- Ông xứng được hỏi thân phận của lão đại nhà tôi sao?
Luật sư An lập tức căm phẫn nói.
Thật ra.
Cũng không thể trách luật sư An không bình tĩnh như vậy, mất hình tượng như vậy.
Ban đầu.
Khi tiểu loli lấy giấy chứng nhận quỷ sai từ chỗ Châu Trạch cho anh ta nhìn.
Gần như anh ta lập tức quỳ sụp xuống.
Anh ta khổ, anh ta ủy khuất, anh ta từng mất đi tất cả, cho nên anh ta càng khát vọng muốn nắm lấy cơ hội trước mắt.
Hơn nữa.
Cho dù anh ta vẫn là tuần kiểm chính quy trong địa ngục.
Đối mặt với vị trước mắt này.
Đoán chừng đầu gối anh ta vẫn mềm như thế.
Không có anh ta.
Người quản lý U Minh Chi Hải trước mắt này.
Cái gì Thái Sơn phủ quân.
Cái gì âm ty.
Cái gì Thập Điện Diêm La.
Đều còn đang nằm trong bụng mẹ đây!
Châu Trạch đưa tay.
Ép xuống.
- Phốc!
Ngực lão đầu trực tiếp khô quắt xuống.
Từng đạo quang điểm tràn lan ra từ trên người lão ta.
Từng hư ảnh quan lại của điện thứ chín âm ty một lần nữa sắp hàng chung quanh.
Nhưng cho dù là vào lúc này.
Bọn họ vẫn đang nhắm hai mắt.
Lúc này.
Luật sư An cũng nhìn ra một chút điểm không được bình thường,
Lúc này còn nhắm mắt giả chết?
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Trong mắt lộ vẻ phẫn nộ.
Nắm chặt nắm đấm tay phải.
Anh ta rất tức giận.
Bởi vì.
Anh ta.
Lại có thể bị gạt!
Đúng vậy.
Hư ảnh những quan này lại.
Chỉ là bài vị.
Mà không phải vong hồn chân chính!
Vì có thể đi ra, anh ta đã đáp ứng điều kiện của tên cá muối kia, còn trả giá với tên cá muối kia lâu như vậy!
Đến cuối cùng.
Bản thân mình lại có thể cái gì cũng không vớt được!
Đương nhiên, chuyện càng nghiêm trọng hơn so với chuyện này.
Là anh ta.
Chủ nhân của U Minh Chi Hải.
Bị lừa rồi!
Trong lúc nhất thời.
Bỗng nhiên Châu Trạch nhìn về phía luật sư An sau lưng.
Luật sư An chỉ cảm thấy từ sau lưng đến đầu gối, trong nháy mắt chợt lạnh.
Mả mẹ nó.
Muốn giết người diệt khẩu?
Cũng may.
Loại sát khí kích thích này chỉ thoáng qua chớp mắt, luật sư An chỉ cảm thấy mới vừa rồi mình đang chưng trong nhà tắm hơi, mồ hôi lạnh dính ướt quần áo.
- Ha ha... ... Ha ha ha... ... Ha ha ha... ... ...
Lục Bình Trực nằm trên mặt đất, cười lớn.
Anh ta cười đến rất thê lương, cũng cười đến rất đau thương.
- Chuyện gì xảy ra.
Châu Trạch mở miệng hỏi.
- Không phải anh đã nhìn thấy sao?
Lục Bình Trực toét miệng, gương mặt già nua hệt như hoa cúc kia rung rung, kêu ầm lên:
- Cũng không còn rồi.
- Cũng không còn rồi.
- Tất cả đều không còn rồi!
- Cái gì không còn? Lão đầu này, ông nói chuyện rõ ràng!
An chân chó lập tức đứng ra quát lớn.
- Không còn chính là không còn, không còn chính là không còn...
- Một trong Thập Điện Diêm La.
- Nhất mạch Bình Đẳng Vương địa ngục.
- Vào một tháng trước.
- Đã bị phong lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận