Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1415: Phong vân thay đổi (2)

- Ngài ấy lại tới. - Đại Trường Thu mở miệng nói.
Bồ Tát im lặng không lên tiếng, tiếp tục cực kì nghiêm túc mà nhìn không trung.
- Muốn giữ ngài ấy ở lại không?
Đại Trường Thu tiếp tục hỏi.
Bồ Tát lắc đầu, nói:
- Không cần.
Đại Trường Thu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà.
Một hơi này vừa mới thở ra.
Trái tim gã, đột nhiên lại bị treo lên.
Gã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ đàng xa bay tới.
Đối với chuyện giết chết Sở Giang Vương ở ngay trên tường thành chủ thành của âm ti, Châu Trạch không trì hoãn quá nhiều thời gian, cũng không có hứng thú đi hưởng thụ dư âm của việc một vị Diêm La đã chết ở trong tay mình.
Anh trực tiếp rời khỏi chủ thành.
Thật ra thì.
Anh không muốn đến Thái Sơn.
Nhưng Thái Sơn gần như đã được xem là nằm ở vị trí trung tâm của địa ngục.
Từ một góc, đi đến một góc ở đối diện, tất nhiên bắt buộc phải đi qua nơi này.
Đại Trường Thu ngạo nghễ mà đứng.
Chẳng qua là bàn tay đang thả lỏng ở sau lưng, lại khẽ run lên.
Rốt cuộc Bồ Tát cũng di chuyển ánh mắt của bản thân từ trên không trung xuống, rơi vào trên người Châu Trạch đang đứng ở trước mặt.
- Nước, đã chảy đến gần như đã hết rồi, không đi nữa, sẽ thực sự không đi được nữa.
Đây không phải là quan tâm.
Mà là đang đe doạ.
Doanh câu phong hoa tuyệt đại, người ở nơi này, đều đã tự mình trải nghiệm qua, nhưng tương tự, bọn họ cũng biết hiện tại Doanh câu đang suy yếu.
Chỉ cần tránh mũi nhọn, sau khi né tránh, nếu như có thể tìm được anh ấy, là có thể ung dung mà giải quyết.
Đại Trường Thu bước lên trước, chắn ở trước người của Bồ Tát.
Giống như là một con, chó già trung thành.
Chẳng qua là, linh khí của con chó già này lại đang hiên ngang mà tán loạn ở xung quanh, cho thấy rõ ràng là người chuẩn bị rút lui bất kỳ lúc nào, hơn nữa chuyện này còn làm đến rất rõ ràng, không sợ Bồ Tát nhìn ra.
Châu Trạch nhìn Đại Trường Thu, hai chân, bước trong hư không, tiến về phía trước từng bước một.
Nét mặt già nua của Đại Trường Thu cứng đờ.
Nói:
- Nhất định phải như thế?
- Người ngăn ở phía trước tôi… là anh.
Châu Trạch lại tiến về phía trước một bước rồi lại một bước.
Đại Trường Thu hít sâu một hơi, lặng lẽ nép người, lui về sau ba bước, nhường đường.
- Tạp gia* thừa nhận, bây giờ, không phải là đối thủ của ngài, nhưng tạp gia đã bại bởi ngài một lần, nhưng sẽ không thua ngài thêm một lần nào nữa đâu.
(*cách xưng hô của thái giám trong cung thời xưa)
Chó già không dám cắn người, chỉ có thể sủa gâu gâu mà thôi.
Châu Trạch thì lại mang nét mặt bình tĩnh nhìn Đại Trường Thu,
- Không chỉ một lần.
Đại Trường Thu trở nên hơi khựng lại, sau đó lại rơi vào trạng thái ủ rũ.
Ngay sau đó.
Châu Trạch đi tới trước mặt của Bồ Tát.
Bồ Tát vẫn mang mặt nạ như trước, ai cũng không biết, ẩn ở bên dưới chiếc mặt nạ này, rốt cuộc là loại mặt mũi như thế nào.
Rốt cuộc.
Có còn một chút trách trời thương dân nào hay không.
Địa ngục còn chưa trống rỗng.
Thề không thành Phật.
Vậy thì cứ làm cho địa ngục lung tung loạn xạ lên, lúc địa ngục không còn là địa ngục, cũng là được rồi.
- Ông cảm thấy... Ông rất thông minh?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Bồ Tát từ chối cho ý kiến.
Chốc lát.
Bồ Tát hỏi ngược lại:
- Ngài cảm thấy thế nào?
Châu Trạch lại bước lên trước.
Kéo gần khoảng cách giữa mình và Bồ tát.
Ở trước người Bồ Tát, xuất hiện một màn ánh sáng vàng kim lộng lẫy, tạo thành một phần kết giới, bên trong kết giới, ẩn chứa một thế giới nhỏ, kéo ra một khoảng cách như vực sâu.
Có thể nhìn ra được.
Bồ Tát đối diện với Châu Trạch, vẫn còn rất kiêng kỵ.
Dù sao, mới vừa không lâu, vừa bị đánh một quyền.
Châu Trạch đưa tay cầm lấy gốc sâm núi già ở trên bả vai của mình.
Gốc sâm núi già chỉ còn lại một đoạn phần đuôi nhỏ nhỏ mà thôi, ngoài ra còn có mất sợi râu đuôi thật dài nữa.
Châu Trạch cầm lấy gốc sâm núi kia,
- Crốp.
Cắn một cái.
Bây giờ gốc sâm núi cũng chỉ còn lại một đoạn cuối cùng, cũng chính là một chút đoạn râu đuôi nho nhỏ kia mà thôi.
Bồ Tát thấy vậy.
Dường như là thở dài.
Lại chủ động hóa giải kết giới phòng ngự của bản thân.
- Ầm!
Một quyền này, là câu trả lời.
Ngày hôm nay.
Địa ngục lại có thêm một vị Diêm La bỏ mình.
Ngày hôm nay, Thập Thường Thị rời núi, bắt đầu tiếp quản toàn bộ âm ti.
Ngày hôm nay.
Bồ Tát.
Bị.
Đánh hai quyền.

Bồ Tát bị đánh ngã xuống, Bồ Tát lại bay lên.
Đại Trường Thu vẫn luôn đứng ở bên kia, nhìn Bồ Tát bị đánh ngã xuống, rồi nhìn Bồ Tát lại bay lên.
Sau khi Bồ Tát đi lên.
Không lên tiếng.
Bởi vì Châu Trạch đã đi rồi.
Bồ Tát cứ tiếp tục ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Đại Trường Thu đột nhiên cảm giác được, còn rất nhiều chỗ bản thân phải học hỏi theo Bồ Tát.
Gắng gượng chịu nhục?
Cũng không phải là gắng gượng chịu nhục đi…
Nhưng chuyện này.
Thực sự là rất đáng sợ nha.
Ngài muốn phát tiết thì nhanh cứ nhanh chóng phát tiết đi.
Không phản kháng.
Vội vàng kết thúc.
Tôi còn phải đi làm chính sự của tôi.
Cho dù là chủ nhân của U Minh Chi Hải ngày xưa, lúc đối mặt với Bồ Tát, cũng gặp loại “không thèm chú ý đến” này, đến cuối cùng, thực sự chỉ có thể đánh một quyền sau đó lựa chọn rời đi.
Đại Trường Thu chép miệng.
Học theo dáng vẻ của Bồ Tát.
Cũng bắt đầu ngẩng đầu nhìn trời.
Nhưng ở trong lòng thì lại đang suy nghĩ.
Bất kể lần này vị đó rời khỏi địa ngục như thế nào.
Nhưng sau này.
Nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào mà tìm được ngài ấy ra.
Nếu không, ai biết được ngày nào đó lúc vị đó lại vừa mới tìm được nguồn nước dự trữ mới nữa.
Tâm trạng tốt, đến địa ngục làm đại gia một lần.
Tâm trạng không tốt, lại càng phải đến địa ngục làm đại gia một lần.
Thập Điện Diêm La chịu được cục tức này.
Nhưng Đại Trường Thu gã không chịu nổi.
Những người bên dưới không có gốc rễ.
Loại sinh vật chú trọng mặt mũi hơn này, sinh cảm giác bị người ta coi thường đi.
Hơn nữa.
Chưa chờ tới lúc đó.
Đến ngày đó.
Sau khi hoàn toàn thay đổi.
Địa ngục này.
Đã thay đổi rất nhiều rồi.
Nếu như ngài còn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi nữa, chuyện đó tuyệt đối không thể nào nữa rồi.
Vừa nghĩ đến đây.
Khóe miệng của Đại Trường Thu lại lộ ra một nụ cười âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận