Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 509: Cá muối phiêu lưu ký

Cảm giác hôn mê mãnh liệt kéo tới, mang theo một xíu hoa mắt váng đầu, còn có chút chán ghét buồn nôn.
Đột nhiên.
Phảng phất như trời đã sáng, trong tầm mắt tất cả đều là màu trắng sáng.
- Phù... ... ...
Luật sư An ngồi bật dậy.
Đồng thời hít sâu một hơi.
Giống như là người chết chìm vừa nổi lên mặt nước, tham lam mà hít lấy hít để không khí vào phổi.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh ta đi từ địa ngục đến dương gian, nhưng mỗi lần trải qua quá trình vòng vòng vèo vèo này, anh ta vẫn cảm thấy khó chịu như trước.
Khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Trời sáng.
Trên đỉnh đầu là một nhà kho nhỏ được dùng cành cây và cỏ tranh chất đống giản dị.
Luật sư An phát hiện mình đang nằm trên đá vụn cứng rắn lạnh như băng.
Chẳng trách sau lưng bản thân mình lại đau buốt tê nhức như thế.
Mẹ nó.
Nằm chỗ này một đêm nói không chừng sẽ lưu lại mầm bệnh viêm khớp.
Lại nhìn thoáng qua bên người.
Là Châu Trạch đang nằm.
Dưới thân Châu Trạch có lót một tầng cỏ.
Ở giữa còn có một chiếc đệm, thậm chí còn có gối đầu, thậm chí hai bên còn có mấy túi chườm nóng!
Luật sư An uất ức.
Lúc này, Bạch Oanh Oanh đi đến, vừa nhìn thấy luật sư An ngồi dậy, cô ấy kinh hỉ nói:
- Luật sư An, rốt cục anh cũng có thể xác chết vùng dậy rồi.
- ... ... - Luật sư An.
Càng uất ức.
- A.
- Lão An tỉnh rồi.
Lão đạo cũng đi đến, ngồi xổm người xuống, hơi nghi hoặc một chút nói: - Vì sao ông chủ chưa tỉnh?
- Đúng vậy, luật sư An, vì sao ông chủ của chúng ta chưa tỉnh?
Oanh Oanh hơi nghi hoặc một chút mà nhìn về phía luật sư An.
- Không tỉnh? Làm sao có thể, chúng tôi đã đi ra... ...
Luật sư An bỗng không thể nói được nữa.
- Đến, ông chủ, xem trọng động tác của tôi, học theo tôi, đầu tiên... ...
Sau đó.
Bản thân mình hoàn dương?
Hí! ! ! !
Luật sư An hít sâu một hơi.
Bản thân mình còn chưa kịp dạy cho ông chủ phương pháp xác định địa điểm hoàn hồn!
Xong xong.
Lần này xong rồi.
Chắc chắn ông chủ sẽ bị phân phối ngẫu nhiên.
- Luật sư An, anh mau nói đi, rốt cuộc ông chủ đi đâu rồi?
Oanh Oanh có chút vội vã mà hỏi thăm.
Nếu ông chủ tỉnh mà luật sư An lại chết.
Có lẽ cô ấy sẽ không gấp gáp như bây giờ.
- Này... ... - Luật sư An có chút do dự, nhưng vẫn nói: - Ông chủ đang đi tản bộ bên ngoài.
- Ông chủ nói cả ngày ngồi trong phòng sách quá buồn bực, cho nên muốn thừa cơ hội này đi thể nghiệm cảm giác hồn du thiên ngoại mà người ta vẫn thường nhắc tới.
- Ừm.
- Anh ấy đi trải nghiệm cuộc sống.
- Làm sao có thể!
Oanh Oanh trực tiếp kêu lên:
- Người lười như ông chủ.
- Sao có thể không trở lại ôm người ta ngủ.
- Mà chạy đi ra ngoài tản bộ?
- ... ... - Luật sư An.
Đúng vậy.
Một người lười như thế.
Trong lúc vội vã.
Bản thân mình mượn cớ sai rồi.
- Ai, chớ nóng vội chớ nóng vội, ông chủ cũng hoàn dương, mà vị trí đại khái có thể đang ở phụ cận nơi này. Chúng ta chia ra tìm xem, sau đó dẫn linh hồn anh ta tới đây, một lần nữa trở về thân thể là không có vấn đề gì rồi.
- Ở phụ cận, phụ cận chỗ nào? Chúng ta lập tức đi tìm!
Lão đạo trưng ra bộ dạng trung thành cảnh cảnh.
- Bần đạo muốn đưa hồn ông chủ trở về.
- Có thể là trong ngọn núi này, cũng có thể là trong thành phố này, hoặc cũng có thể là ở trong tỉnh này. Yên tâm, nói chung là phạm vi sẽ không quá lớn, hẳn là ở ngay khu Hoa Đông.
Lão đạo vừa đi ra khỏi nhà kho nhỏ, chuẩn bị ra cửa gọi hồn ông chủ về, trực tiếp lảo đảo một cái.
Thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Phạm vi không phải rất lớn.
Chỉ nằm trong khu Hoa Đông?
Lúc này bỗng nhiên Oanh Oanh nhặt một chiếc roi da từ dưới đất lên. Luật sư An nhận ra chiếc roi da này, chính là chiếc Châu Trạch đã nhặt lên trước kia.
- Hiện tại chúng ta đi tìm ông chủ trước.
Oanh Oanh cắn răng nói.
Đồng thời còn nhìn luật sư An một cái thật sâu.
Nữ cương thi biết lúc này không phải lúc đi nội chiến và truy cứu trách nhiệm.
Nhưng ánh mắt này rất rõ ràng.
Nếu cuối cùng ông chủ thực sự xảy ra chuyện gì.
Cô ấy sẽ liều mạng với luật sư An!
Luật sư An rất muốn biện hộ cho bản thân mình một chút.
Có trời mới biết ông chủ lại làm biếng đến độ với tư cách là quỷ sai, ngay cả thủ ấn xác định địa điểm hồi hồn anh cũng không học.
Nhưng vừa nhìn sắc mặt Oanh Oanh lúc này.
Anh ta biết điều mà ngậm miệng.
Không thể giảng đạo lý với người phụ nữ.
Nhất là phụ nữ đang nổi nóng.
... ... ...
Khi luật sư An "biu" một tiếng biến mất.
Thân thể Châu Trạch cũng dần dần trở nên nhạt đi.
Kế tiếp là thị giác như rơi vào sương mù.
Rất nhiều thứ như đang bị kéo duỗi rồi kéo duỗi, vào lúc này, cảm quan không phải không nhạy mà hoàn toàn điên đảo, cảm giác này càng khiến người ta khó chịu hơn là cảm quan không nhạy.
Có cảm giác như say xe x100 lần.
Châu Trạch không rõ ràng lắm rốt cuộc cảm giác này kết thúc từ lúc nào.
Khi anh tỉnh táo lại thì.
Anh phát hiện mình đang đứng trước cửa một chùa miếu.
Gần như bản năng, cảm giác nguy cơ kéo tới, Châu Trạch không kịp quan sát tình huống chung quanh nhưng anh rõ ràng, chắc chắn bản thân mình phải rời khỏi nơi này ngay.
Anh bắt đầu chạy trốn.
So với lần đầu tiên tử vong, vừa thoát ra khỏi địa ngục, loại phiêu đãng bất lực của cô hồn dã quỷ lúc ấy.
Chí ít mình bây giờ.
Cho dù dưới trạng thái linh hồn mình vẫn có thể có ý thức chạy trốn, không còn hoàn toàn mơ mơ màng màng như trước nữa.
Thật ra, trong lòng Châu Trạch cũng biết, trong thế tục, nơi tôn giáo có "linh" chân chính rất ít, cho dù là đạo quan hay là chùa miếu hay là giáo đường, nơi có thể tạo ra tác dụng khắc chế tà ma chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Châu Trạch không dám đánh cuộc, ngộ nhỡ vận khí của mình kém tới mức trực tiếp bay màu thì sao?
Đây là một đường cái, Châu Trạch dọc theo đường cái không ngừng phiêu đãng, anh đang cố gắng tìm kiếm địa điểm và phương vị của mình, mục đích cuối cùng nhất vẫn là tìm về nhục thể của mình.
Nhưng độ khó của chuyện này hơi lớn.
Dù sao Châu Trạch cũng nhớ rõ, hiện tại nhục thể của mình đang ở trong núi lớn.
Nhưng rõ ràng hiện tại mình đang ở trong một thành thị.
Ngựa xe như nước, người đến người đi, nào giống với bộ dáng như sâu trong núi lớn?
Phía trước.
Xuất hiện một đoàn xe, đoàn xe lái rất chậm, gần như cùng tốc độ với người đang chạy bộ. Bên cạnh cũng không thiếu người cùng đi tới theo đoàn xe này.
Ngay từ đầu Châu Trạch không quá để ý tới nó, anh càng chú ý tới hai con chó hoang đen đang tụ lại gần mình hơn. Hai con chó hoang này không biết nổi điên cái quái gì, không ngừng hướng về phía bản thân mình sủa to, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn chủ động đuổi theo bản thân mình.
Bình thường, chó được nuôi trong nhà rất dễ kinh sợ, cho dù nó nhìn thấy thứ không sạch sẽ gì đó, cũng không dám lắm chuyện sủa nhiều.
Nhưng dù sao đi nữa, chó hoang cũng chỉ có một cái mạng cùi, hơi giống với đám nhân loại liều mạng.
Châu Trạch đạp một đạp tới.
Hiện tại anh không có thân thể, nhưng cường độ linh hồn anh lại không phải vong hồn thông thường có thể sánh được.
Một con chó đen ngã lộn nhào trên mặt đất, không bị ngoại thương nhưng thoạt nhìn nó đã uể oải không ít.
Một con chó đen khác thấy thế, cũng an phận hơn một chút, chỉ dám đứng tại chỗ sủa to, không dám đi theo Châu Trạch nữa.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Ông chủ Châu thở dài, chuẩn bị băng qua đường tới đối diện nhìn xem. Nơi đó có một quầy sách báo, thông qua báo chí hoặc bản đồ được dán cho du khách xem trước tiệm báo chí mới có thể xác định vị trí của mình.
Về phần tiếp đó bản thân nên phiêu đãng như thế nào, phải làm sao mới có thể liên lạc với Bạch Oanh Oanh, tất cả nói sau.
Dưới trạng thái linh hồn thuần túy, ông chủ Châu cảm thấy có chút không thích ứng, chỉ có thể chậm rãi lục lọi.
Điều may mắn duy nhất là.
Tuy rằng linh hồn của anh cũng đang từ từ tiêu tán.
Thể lượng của mình hôm nay đã hoàn toàn khác với thể lượng của mình khi lần đầu chết đi, nói là khác biệt một trời một vực cũng không quá, tạm thời bản thân mình không cần lo lắng tới chuyện "hồn phi phách tán".
Thậm chí, nếu Châu Trạch nguyện ý, chỉ cần nửa phút anh đã có thể hóa thành lệ quỷ.
Nhưng cái giá phải trả khi hóa thân thành lệ quỷ quá lớn, ông chủ Châu còn muốn trở lại thân thể của bản thân mình, tiếp tục ngồi trong phòng sách trải qua cuộc sống phơi nắng uống cà phê.
Đoàn xe đã đến gần, vẫn được lái rất chậm rất chậm, gần như muốn tắc nghẽn giao thông.
Châu Trạch không để ý tới.
Anh dự định trực tiếp đi xuyên qua đoàn xe.
Dù gì mình cũng là quỷ.
Cũng cần quan tâm tới đèn tín hiệu giao thông gì cả.
Không cần sợ hãi.
Còn nữa.
Loại cảm giác có thể tự do tạt qua này quá tươi đẹp, như tới tay mơ mới chơi trò chơi, luôn nghĩ tới chuyện phải thoải mái một chút.
Vậy mà.
Khi Châu Trạch đi qua giữa xe van, bỗng nhiên anh ngây ngẩn cả người.
Anh lại có thể nhìn thấy, trong xe tải có đầy hòa thượng mặc áo cà sa đang ngồi.
Nhưng đỉnh đầu trọc của đám người này không có ánh sáng.
Ở trong mắt quỷ, đây là "người hiền lành".
Cũng có thể nói là người bất tài.
Cho dù dường như đám hòa thượng này đang rất nghiêm túc mà niệm tụng kinh văn, nhưng thật ra kinh văn này không có chút lực sát thương nào, đừng nói tới quỷ hồn cấp bậc cao như Châu Trạch, ngay cả vong hồn bình thường cũng không có chút hiệu quả nào.
Trong đó có một tên hòa thượng to béo cũng đang niệm kinh văn, khi Châu Trạch đi qua bên cạnh anh ta.
Châu Trạch phát hiện anh ta đang thật giả lẫn lộn mà ngâm nga "Doraemon".
Đừng nói, tuy rằng anh ta ngâm nga "nếu ta có tiên nữ bổng biến lớn biến nhỏ biến xinh đẹp"...
Nhưng trong một đám hòa thượng hỗn loạn niệm tụng kinh văn.
Vậy mà không có chút không hợp nào.
Hơn nữa còn có thể hoàn mỹ dung nhập vào trong.
Chỉ là.
Tiếp đó.
Một màn khiến da đầu Châu Trạch lập tức tê dại xuất hiện.
Ở vị trí trung ương một đám hòa thượng ngụy liệt là một quầy thủy tinh, trong quầy có một hộp gỗ.
Khi ông chủ Châu đi qua xe tải thì.
Vậy mà cái hộp kia lại chủ động bắn ra.
Bên trong có thứ giống như đạn châu đồ chơi đủ màu, bỗng nhiên phát sáng!
Đây là Phật quang mà mắt người thường không cách nào nhìn thấy!
Lúc này, cảm giác nguy cơ to lớn kéo tới.
Châu Trạch biết đây là cái quái gì.
Xá lợi tử.
Hơn nữa còn là xá lợi tử của cao tăng thứ thiệt!
Không ngờ bản thân mình lại xui tới mức này, chỉ đi ngang qua đường cái một chút vậy mà có thể trùng hợp đụng phải đoàn xe triển lãm vận chuyển xá lợi tử.
Chỉ là.
Hiện tại anh có hối hận, có muốn đợi tín hiệu đèn cho phép mới băng qua đường, đi trên lối dành cho người đi bộ cũng không kịp rồi.
Phật quang oanh tới.
Trong mơ hồ còn có thể nhìn thấy một đại hòa thượng phát sáng đang phẫn nộ trợn mắt nhìn mình.
Châu Trạch trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Tiếp sau đó, dường như sâu trong đáy lòng Châu Trạch phát ra một tiếng rít gào cực kỳ phẫn nộ.
Hiển nhiên.
Lần này Châu Trạch đạp lôi.
Nhưng người bị ảnh hưởng bởi vụ nổ không riêng gì Châu Trạch.
Ngay tiếp theo, cái thứ đang nhàn nhã tiêu hóa thức ăn kia cũng bị nổ tung theo mình.
Châu Trạch chỉ cảm thấy bản thân mình đang điên cuồng lui về phía sau.
Bên tai chỉ có tiếng gió thổi.
Như một sĩ binh trên chiến trường bị đạn nổ bay lên trời.
Trong xe tải, các hòa thượng cũng sợ hết hồn, bọn họ không phát hiện ra tia sáng, nhưng hộp đựng xá lợi tử vốn được đặt trong tủ kiếng bị khóa đột nhiên tự mình văng ra đã mang đến khủng hoảng cực lớn cho bọn họ.
Chẳng lẽ mấy người mình không thành tâm cho nên bị vong hồn cao tăng cảnh cáo?
Nhất là tên hòa thượng béo đang ngâm nga ca khúc chủ đề của bộ phim Doraemon.
Mặt anh ta trực tiếp bị dọa đến trắng bệch.
Hai tay hai chân bắt đầu run run...
Bạn cần đăng nhập để bình luận