Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1700: Ăn! (2)

Trực tiếp bị bóp chết so với việc ra sức nói nhiều hơn một chút mà nói, dường như giá trị mà lựa chọn sau có thể sinh ra, lớn hơn một chút.
Người phụ nữ đã bị đào ra, nằm ở nơi đó, phong ấn đã từng bị đặt trên người của cô ta cũng đã sớm được Nửa gương mặt cởi bỏ.
Phong ấn tâm huyết của lão Hứa, đối với người bình thường mà nói, đã xem là rất ưu tú, nhưng ở trước mặt của Nửa gương mặt, thật đúng là không đáng chú ý mà.
Rốt cuộc cũng là thần tượng của làng chó, chút bản lĩnh này thì vẫn phải có.
Nửa gương mặt dời tầm mắt của mình.
Đi tới bên cạnh người phụ nữ.
Trên người của người phụ nữ cũng dính một tầng băng sương.
Có thể thấy được.
Cô ta vẫn luôn duy trì tình trạng tỉnh táo, nhưng cô ta giống như Tiểu loli, căn bản là không hề giãy dụa, nói chính xác, là cũng không dám giãy dụa.
Nửa gương mặt đưa tay, nhẹ nhàng lắc cổ của mình một cái, dùng củ sen làm thân thể, thật sự là không được quen lắm, hơi động đậy một chút thì sẽ dễ sai khớp, hơn nữa, mùi vị của củ sen, ăn thì ngon miệng, nhưng nếu như vẫn luôn quanh quẩn trên đầu chóp mũi, thì là ai cũng không chịu nổi.
- Anh không được ăn cô ta, không thể ăn được.
Rốt cuộc Nửa gương mặt cũng dời ánh mắt về phía Tiểu loli.
- Ngược lại thì lại là một cô nhóc rất thú vị.
Đối phương nói chuyện với mình rồi sao?
Vào lúc này, trong lòng Tiểu loli tâm lý lại rất không nghiêm túc mà dâng lên một loại cảm giác được yêu mà sợ.
Khiêm tốn, là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc, nhất là vào thời điểm người khác đang khen bạn.
Tiểu loli mang theo một loại cô đơn và tự giễu nhàn nhạt, mở miệng nói:
- Tôi chẳng qua cũng chỉ là một con chó của người ta mà thôi.
Nửa gương mặt nghe đến đây, lúc này ánh mắt ngưng lại một phen.
- Ba!
Tiểu loli bị quất bay:
“Phốc” một tiếng.
Rơi vào trong hồ nước.
- Ùng ục ùng ục... Ùng ục ùng ục...
- Cô, cũng xứng gọi là chó sao?
- Rào!
Tiểu loli – gần như đã sắp chết chìm – được kéo từ trong hồ ra.
Cơ thể treo lơ lửng ở giữa không trung.
Tóc còn ướt xõa ở trên mặt của cô ta.
Nhưng cho dù là vào lúc này.
Tiểu loli vẫn mở miệng nói:
- Anh là do ông chủ kéo trở về, ông chủ có phân phó, không thể để cho cô ta chết, không thể được!
Kế trước mắt.
Chỉ có thể mang ông chủ ra để ngăn cản anh ta.
Bởi vì nếu như ông chủ đã trồng anh ta xuống rồi, sẽ không thể nào trồng ra một con sói mắt trắng* chứ?
(*bạch nhãn lang: ý chỉ một có phản bội)
Ở đâu ra mà lại tạo ra một cái hố để tự bẫy chính mình chứ?
Nửa gương mặt cười.
Cười rất khoa trương.
Cười đến nước mắt chảy tràn ra.
Cười đến mức Tiểu loli không giải thích được.
Rốt cuộc.
Nửa gương mặt dừng cười.
Chỉ chỉ người phụ nữ ở bên cạnh mương nước bên kia.
Nói:
- Tại sao cô lại chưa từng nghĩ tới một khả năng.
- Anh ta đặt tôi ở nơi này.
- Có lẽ chính là muốn để cho tôi tỉnh lại sau đó ăn cô ta chứ?

Trong phòng bệnh, bởi vì sự xuất hiện của lão Trương, khiến cho bầu không khí vốn có chút đè nén đã hơi ấm áp hơn một chút.
Dù sao.
Bất luận là lão đạo có mơ hồ hồ đồ hơn nữa, bất kể Châu Trạch có ý chí kiên định hơn nữa.
Nếu vẫn luôn chơi đùa ở trong bệnh viện này, không ngừng đi chịu đựng đủ thứ loại tai nạn đa dạng, luôn sẽ có một loại cảm giác bài xích và trầm xuống.
Vào lúc này lại gặp được một người quen, cảm giác thật sự không tệ.
- Từ tiên sinh.
Lão Trương khẽ gật đầu với Châu Trạch.
Châu Trạch nhắm hai mắt, gật đầu một cái.
- Lão... - Thiếu chút nữa lão đạo đã kêu lên tên của lão Trương, nhưng vẫn nhịn được.
- Hai người quen biết sao? - Tần Thịnh hỏi.
- Ừm, bạn tôi, chúng tôi cùng đến Tam Á du lịch.
- Ồ, hóa ra là...
Điện thoại di động của Tần Thịnh reo vang.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, nghe điện thoại:
- Cái gì?
Tần Thịnh hít sâu một hơi, cúp điện thoại, đưa biên bản cho lão Trương.
- Người anh em, bên phía phòng phẫu thuật có vấn đề, tôi phải đi qua xem thử một chút, chuyện biên bản cậu xem làm giúp tôi trước đi.
Lúc này, đã không còn kiêng kỵ có hợp với nguyên tác hay không nữa rồi.
Tần Thịnh rời khỏi phòng bệnh, lão Trương đi tới đóng cửa phòng lại, lúc này mới xoay người, dùng một loại tư thế không thể ngờ được mà ân cần hỏi:
- Ông chủ, lão đạo, các người như thế này là sao vậy?
- Lão Trương à, không cần nói nữa, lão đây nằm ở cái bệnh viện này đến sắp chết rồi.
Lão đạo phảng phất như gặp được thân nhân, ông ta có một bụng tủi thân đang cần giải tỏa.
- Sao anh lại tới đây? - Châu Trạch mở mắt ra hỏi.
- Người đó là chiến hữu cũ của bộ thân thể này của tôi, lúc ăn mì ở dưới khách sạn thì vừa đúng lúc đụng phải, sau đó cùng nhau tới.
- An Bất Khởi bảo anh tới?
Lão Trương nghe vậy, sửng sốt một phen, không trả lời, nhưng không chối bỏ.
Vào lúc này, nếu như luật sư An ở nơi này, nhất định là sẽ vỗ đùi, thở dài nói:
- A, ông chủ thật không hổ là ông chủ, quả nhiên, vừa liếc mắt là có thể nhìn ra được chuyện kia là chủ ý của tên khốn nạn nào!
- Chúng tôi không có chuyện gì, anh đi nhanh lên đi.
Trận tranh đấu này, thực sự không cần phải kéo những người khác vào, có anh và lão đạo ở đây là được rồi, nếu như cuối cùng cả anh và lão đạo cũng đều không giải quyết được, có kéo nhiều người hơn nữa tới đây thì đều là tặng đầu người mà thôi.
Lão Trương do dự một chút, anh ấy còn nhớ kế hoạch mà đêm đó lúc trở lại khách sạn luật sư An đã nói.
Thậm chí, những ngày qua, buổi tối mỗi ngày, khi minh tưởng, anh đều nói thầm lặp lại mấy chữ này.
Đời này của lão Trương không đúng, là cả hai đời đều trung thành với cương vị, trung thành với nhân dân, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh ấy lựa chọn hy sinh bản thân vì bạn bè của chính mình.
Trên thực tế, ở trong lòng lão Trương, đời này, coi như là anh ấy mượn nhờ phúc của Châu Trạch, sống được lâu.
Nếu như có thể lấy cái mạng này của mình, giúp cho Châu Trạch cùng lão đạo vượt qua được cửa ải khó khăn này, anh ấy cảm thấy có giá trị.
- Ông chủ, tôi ở lại để giúp đỡ chăm sóc một chút đi, mọi người đều đã như vậy, bên cạnh không có ai chăm sóc cũng không thích hợp.

Ông chủ rất thảm, đã nằm ở trên giường bệnh rồi.
Lão đạo, dùng mắt thường có thể thấy là lại càng thảm hại hơn.
- Trở về đi, nghe lời.
Châu Trạch không có ý định chừa lại chút chỗ trống nào để thương lượng vấn đề này.
Trò khốn nạn mà luật sư An nghĩ ra, căn bản là ông chủ Châu không hề nghĩ tới, ngược lại không phải là đang nói ông chủ Châu không thông minh đến như vậy, nguyên nhân căn bản vẫn ở chỗ Châu Trạch thật sự không hề nghĩ tới loại việc hy sinh thủ hạ của mình để đổi lấy lợi ích.
Nếu như là những người qua đường ất người qua đường giáp kia, nhận cơm hộp thì cứ nhận cơm hộp mà thôi, cũng không có vấn đề gì.
Là con người thì đều có một loại ý thức một giọt máu đào hơn ao nước lã, bên cạnh lãnh đạo nào mà không có vòng tròn thuộc hạ thân tín của mình chứ?
Vào trước khi lão Trương chưa hy sinh vinh quang, Châu Trạch đã biết anh ấy, khi đó, anh thực sự cảm thấy lão cảnh sát hình sự này thật sự là quá đáng ghét rồi, dường như cả ngày đều chỉ muốn để cho anh giúp đỡ anh ấy điều tra án.
Sau đó lão Trương chết, ừm, có lẽ lão Trương sau khi chết lại càng xem như chuyện đương nhiên mà đến làm phiền anh điều tra án hơn.
Phiền thì là chuyện của phiền, nhưng nói thật lòng, Châu Trạch đã thật sự xem lão Trương là người của mình, ngay từ đầu khi biến anh ấy thành quỷ sai, thế nhưng thật ra lại không nghĩ tới sau này anh ấy lại có thể dung hợp được phân thân của Giải Trãi.
Đơn thuần đứng ở góc độ một người bình thường mà suy nghĩ.
Ý nghĩ một người cảnh sát ưu tú như vậy tốt đẹp như vậy.
Cứ như vậy mà không còn nữa.
Quá đáng tiếc rồi.
Cõi đời này tai họa lưu ngàn năm quá nhiều rồi, dù sao cũng phải làm chút gì đó nằm trong khả năng của mình cho những người tốt chứ.
- Ông chủ, hai người có ngửi được không, thật là thơm nha.
Lúc này, lão đạo – người đang ngồi ở trên giường bệnh - bỗng nhiên khịt khịt mũi.
Lão Trương cũng dùng sức ngửi một cái, hơi nghi hoặc một chút mà nói:
- Hình như đúng thật là có một mùi thơm.
- Là mùi gì vậy chứ, còn rất dễ ngửi nữa, không phải là mùi của đồ ăn đi.
- Đàn hương.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Chơi trò gì vậy chứ, đàn hương, bệnh nhân ở đâu mà lại thú vị như vậy, ở trong phòng bệnh mà đốt thứ đồ chơi này? - Lão đạo nghi ngờ nói.
Rõ ràng là lão Trương có kinh ngạc một chút.
Không mơ hồ như lão đạo, lão Trương biết rõ, rốt cuộc hiện tại tiệm sách đang đối mặt với một đối thủ như thế nào.
Mùi đàn hương này...
Mùi thơm, bỗng nhiên càng ngày càng đậm, không cho bạn bao nhiêu thời gian chuẩn bị và thích ứng, dường như thoáng cái độ đậm đã tăng lên đến một nồng độ đáng sợ.
Lúc này, phảng phất như thể bạn đã bị ném vào trong một lọ dầu mè lớn, ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Châu Trạch chậm rãi ngồi dậy từ trên giường bệnh.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu qua khung cửa sổ.
Lúc này.
Lại sáng ngời như vậy.
Ảnh phản chiếu của rất nhiều đóa hoa sen màu vàng bắt đầu lưu chuyển ở trên bệ cửa sổ, giống như là phép màu.
Tiếng Phạn, bắt đầu ngâm tụng, không biết từ đâu truyền tới, nhưng vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai của bạn.
Nếu như lúc này trùng hợp có huyền tu* đứng ở bên ngoài bệnh viện này, có thể thông qua pháp nhãn nhìn thấy được, hiện tại cả tòa bệnh viện này đều được một vầng hào quang bao phủ, tản ra ánh sáng thần thánh huy hoàng.
(*những người tu luyện về những chuyện thần bí, tâm linh)
Mây trên trời, đều đã tụ chung về một nơi, khi thì tựa như người, lúc thì giống như thú, tuy nhiên, mọi thứ đều có một thánh khiết như vậy.
Lão Trương mím môi một cái, theo bản năng ngồi vào trên giường của Châu Trạch.
Sợ?
Đương nhiên sợ.
Lúc khoác lác thì có thể nói lão tử không sợ trời không sợ đất.
Nhưng khi bạn biết được người sắp xuất hiện ở trước mặt bạn là ai.
Bất luận có là người dũng cảm hơn nữa hay là người hung ác đến mấy.
Cũng không dám lại thề thốt son sắt mà gắng gượng nói bản thân không sợ đi?
Một vài thứ.
Đã sớm được lưu truyền đến ngàn năm.
Nó sống ở trong giọng nói lời nói hàng ngày của mọi người.
Nó sống bên trong thói quen sinh hoạt của mọi người.
Nó sống ở bên trong tín ngưỡng của mọi người.
Châu Trạch lặng lẽ lấy thuốc lá ra.
Đưa cho lão đạo cùng lão Trương mỗi người một điếu.
Sau đó bản thân cũng lặng lẽ châm lửa.
Trò chơi.
Sắp kết thúc rồi sao?
Chơi lâu như vậy, tất cả mọi người đều đã ăn nhiều khổ như vậy, xem ra, đúng là vẫn không thể chống chọi qua được mà.
Phun ra một vòng khói.
Ánh mắt của Châu Trạch rơi vào trên người lão đạo.
Mới vừa rồi, sau khi vị vị cảnh sát hình sự địa phương kia nghe điện thoại xong, hình như có nói trong phòng phẫu thuật xảy ra chuyện.
À.
Đúng rồi.
Đế Thính không cấp cứu thành công đúng không?
Thật ra thì, vẫn có chỗ may mắn, tỷ như có thể Bồ Tát không xác định được thân phận của nhóm người bọn họ, hoặc giả là, mục tiêu của Bồ tát là người khác.
Dù sao bất luận là khung cảnh Phật quang phản chiếu này hay là không khí tràn ngập mùi đàn hương nồng đậm này, đối tượng, là cả bệnh viện, chứ không phải chỉ có một mục tiêu là phòng bệnh này.
Nhưng không biết rõ tại sao, vào lúc này, ngửi mùi đàn hương này, trong lòng Châu Trạch thực sự là một chút tâm tư may mắn cũng không còn nữa.
Thứ còn sót lại.
Chỉ có sự thản nhiên khi sắp phải đối mặt.
Lão đạo thì đang không ngừng ngoáy ngoáy mũi.
Ông ta không thể não nhìn thấy hiện tượng bất thường ở chung quanh, chỉ có thể ngửi mùi hương.
Châu Trạch bỗng nhiên không hoảng hốt nữa.
Hai tay đặt vào vị trí sau gáy, cứ như vậy mà ngả người ở trên giường.
Anh thực sự cảm thấy rất hứng thú.
Lúc Bồ tát tới.
Đời cuối cùng.
Phải làm sao để đối mặt với ông ta đây.
Đối với an nguy của chính mình cùng với Thiết hàm hàm, cũng không có gì đáng lo lắng nữa, có lo lắng hơn nữa cũng không thể hóa giải được nguy cơ.
Trước mắt,
Trên dưới bệnh viện.
Những người nhà bệnh nhân đang mang cảm xúc nóng nảy bất an, vào lúc này, tâm trạng lại bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Nhưng bệnh nhân đang thừa nhận sự hành hạ do bệnh tật, vào giờ khắc này, dường như cũng nhận được sự trấn an.
Những nhân viên y tế bận rộn suốt một ngày, sự mệt mỏi cả người bọn họ cũng bị quét đi đến gần hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận