Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 626: Lấy thế đè người!

Tắm rửa xong đi ra.
Sảng khoái tinh thần.
Châu Trạch gọi mọi người xuống ăn cơm.
Nghĩ tới chuyện hai người sắp xuống địa ngục, đoán chừng sẽ có vài ngày không thể ăn uống gì, thứ ở địa ngục rất khó ăn, cho dù là dưa chua Thúy Hoa làm, đặt ở địa ngục cũng không còn nhiều mùi vị lắm.
Khách sạn dưới có một quán canh thịt bò Hoàn Bắc.
Sau khi mọi người xuống dưới.
Ngoài bé trai và Oanh Oanh.
Những người còn lại đều gọi hai bánh bột ngô một tô canh thịt bò.
Mùi vị đương nhiên không thể ngon như Hứa Thanh Lãng làm ở nhà, nhưng đủ để lấp đầy bụng.
Sau khi ăn xong.
Châu Trạch đứng ở cửa tiệm cơm, đưa một điếu thuốc lá cho lão Trương.
Lão Trương nhận lấy.
Tay lấy thuốc lá.
Run nhè nhẹ.
Anh ta sắp xuống địa ngục đấy.
Hơi sợ.
Cho dù là thân phận cao thấp quý tiện, cho dù bạn là quan to hiển quý hay là người buôn bán nhỏ.
Khi đối mặt với chuyện xuống địa ngục, thật ra đều trở nên bình đẳng.
- Sau khi xuống dưới, anh cứ đi theo tôi, cứ theo sau là được. Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Lão Trương gật đầu.
- Còn có, bất kể lão An đã từng nói gì với anh, anh cũng đừng coi là thật.
Châu Trạch nhả ra một vòng khói, rất nghiêm túc nói:
- Cố gắng của chúng ta là vì có thể sống tốt hơn, mà không phải là vì còn sống mà nỗ lực.
- Khác nhau chỗ nào?
Lão Trương hơi nghi hoặc một chút, nhưng kỳ thật anh ta đã hiểu ý của Châu Trạch.
- Được rồi, chúng ta đi đây.
Châu Trạch phất phất tay với đám người phòng sách phía sau lưng.
- Ông chủ, nỗ lực lên!
Oanh Oanh khích lệ Châu Trạch.
Giống như tiểu nha hoàn thời cổ đại.
Đang mong đợi công tử nhà mình được đề tên lên bảng vàng.
- Ha ha.
Châu Trạch cười cười.
Đi ở phía trước.
Lão Trương đi theo sau lưng anh.
Hai người vừa đi tới cửa hộp đêm thì.
Châu Trạch nhìn di động.
Còn một khắc đồng hồ nữa là đến sáu giờ.
Xa xa, trên đỉnh một tòa nhà.
Bé trai đã đứng ở nơi đó.
Một bộ tư thái cao nhân nhìn xuống phía dưới.
Gió thổi ống tay áo.
Im lặng nghiêm nghị.
Trên ban công đối diện.
Tiểu Hầu Tử giấu phía sau đống đồ, cũng đang cẩn thận quan sát, trong túi chéo nhỏ của nó phồng lên, lão đạo còn chưa trở lại, nhưng lá bùa của lão nó đã mang đến.
- Vào đi thôi.
Châu Trạch dẫn đầu đi vào trước, đồng thời còn bóp gãy lá bài đen che giấu hơi thở trong túi đi, ném ra ngoài.
Ở chỗ này.
Không cần che giấu thân phận.
Lão Trương cũng đi vào theo anh.
Bên trong.
- Hoan nghênh quý khách tới câu lạc bộ, chúc ngài đêm nay vui vẻ!
Sau quầy, ba cô gái và nam lễ tân mặc tây trang đứng bên cạnh cùng nhau cúi người.
Đừng nói.
Tuy rằng thoạt nhìn cấp bậc của nơi này rất thấp, chí ít so với trình độ hộp đêm ở Thượng Hải, cấp độ của nơi này không cao lắm, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên bên trong vẫn rất khá.
- Hai vị, hai vị tới làm đủ liệu trình hay chỉ bảo vệ sức khỏe?
- Ách...
Lão Trương hé miệng.
Lại không biết nên trả lời như thế nào.
Loại địa phương này, bình thường anh ta tuyệt đối không tới, đương nhiên, cũng không phải anh ta chưa từng tới thật, nhưng mỗi lần tới đều là để càn quét tệ nạn.
Nam lễ tân biết lão Trương là khách lạ, gặp thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ta, đã hiểu lầm.
Lập tức nhiệt tình tăng vọt, loại khách mới này, sau khi nạp thẻ hội viên, anh ta sẽ nhận được tiền hoa hồng.
Bình thường quản lý quầy lễ tân vẫn dựa vào những vị khách như vậy để kiếm tiền.
- Anh này, chỗ chúng tôi sẽ cung cấp phục vụ chính tông nhất cho mọi người.
- Có 90 phút nửa bộ.
- Còn có 120 phút tận hưởng dịch vụ không giới hạn số lần.
- Có mài nước.
- Có con kiến lên cây.
- Có dây tơ hồng.
- Có... ...
- Nhưng những phục vụ này đều chỉ cung cấp cho hội viên, hai người cần đăng ký làm thẻ VIP trước, chúng tôi thu phí ba nghìn tệ, còn có ưu đãi giảm giá... ...
- Đừng phiền toái.
Lúc này.
Một người đàn ông mặc áo tắm, trong miệng ngậm điếu thuốc đi ra, trực tiếp chỉ vào lễ tân nói:
- Hai người này tôi mời, tiền trong thẻ của tôi đủ chứ?
- Ừm, tốt.
Nam lễ tân thoáng có chút thất vọng.
Người đàn ông mặc áo tắm mang dép lê đi tới.
Châu Trạch không để ý tới anh ta.
Mà ngồi xuống trên ghế sofa.
Lão Trương còn muốn nói tiếng cám ơn, nhưng thấy Châu Trạch im lặng không nói, anh ta cũng đành lặng lẽ đứng bên cạnh.
Ở chỗ này, kinh nghiệm trước đây của anh ta đều không có tác dụng, cho nên đều phải nhìn Châu Trạch hành sự.
- Người anh em, không đi sao? Đừng nhìn mặt tiền của hộp đêm này khá nhỏ, nhưng phục vụ bên trong đều rất không tồi.
- Kỹ thuật viên không hề buồn chán chút nào.
- Tôi đề cử nhân viên số 33 cho anh.
- Rất không tồi.
- Mới vừa bị tôi “trơn” xong, anh muốn đi vào cũng bớt sức không ít, không phải sao?
- Người đàn ông mặc áo tắm phun ra một vòng khói hỏi.
Châu Trạch không để ý tới anh ta.
Lão Trương đã hiểu rõ.
Đại khái thằng này cũng là quỷ sai.
Chẳng qua anh ta tới trước, nhận phục vụ xong mới đi ra ngoài.
Anh ta nói mời khách, nhìn như rất nhiệt tình, nhưng trên thực tế đây lại là một loại khinh miệt.
Hiện tại cách sáu giờ không tới năm phút đồng hồ.
Đây là ý gì?
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Không muốn để ý tới loại khiêu khích mang tính nhạo báng này.
Ấu trĩ...
Còn có.
Vị phán quan kia có đích thân đến không?
Hay là người ta sẽ phân phó một thủ hạ tới đây, dẫn mọi người tập thể xuống địa ngục?
Lúc này.
Có không ít người đã làm xong phục vụ đi ra từ bên trong, nam chiếm đa số, cũng có nữ, về phần bọn họ nhận phục vụ chánh quy hay không chánh quy còn khó nói.
Bên ngoài cũng có người bắt đầu đi đến.
Vốn sảnh lớn này cũng không lớn.
Hiện tại đã chen lấn tràn đầy.
Có ít người tự nhiên đứng hoặc tìm chỗ ngồi xuống.
Cũng không thiếu người quen biết nhau, còn đang nói chuyện trời đất.
Trời nam biển bắc không ít.
Khẩu âm ở các nơi cũng không thiếu.
- Người anh em, anh tới từ nơi nào vậy? Anh có thể nhích vào trong cho tôi ngồi với được chứ? Tôi mới chạy từ bên ngoài tới, quá mệt.
Một người đàn ông mặc quần áo thoải mái đi tới, trong tay còn cầm theo một điếu xì gà.
Châu Trạch không nhúc nhích.
Thậm chí ngay cả mắt cũng không mở ra.
- A, người anh em, mọi người có thân phận thế nào, cũng không phải bí mật, sao có thể không nể mặt mũi nhau như vậy? Anh từ đâu tới?
Thấy Châu Trạch không trả lời.
Người đàn ông rút điếu xì gà trên miệng ra.
Nhìn về phía Trương Yến Phong vẫn đang đứng bên cạnh Châu Trạch.
- Này, a từ đâu tới? - Người đàn ông lại hỏi.
Lão Trương nhìn nhìn Châu Trạch.
Thấy Châu Trạch khẽ gật đầu.
Trả lời:
- Thông Thành.
Lão Trương trả lời.
Trong lúc nhất thời.
Toàn trường chợt im lặng xuống.
Ánh mắt rất nhiều người đều nhìn về phía bên này.
Lộ ra vẻ ngưng trọng.
Ở chỗ sâu trong ánh mắt bọn họ càng có thêm một tia kiêng kỵ.
Người đàn ông theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Không nói gì.
Lập tức cách xa một chút.
Sau đó tự nhiên nói:
- Ai ya, vẫn là đứng thoải mái hơn, chờ một lát nữa chúng ta còn phải bay, vẫn nên tranh thủ thời gian đứng nhiều một chút, ha ha ha.
Một năm qua, Thông Thành đã rất nổi danh trong giới quỷ sai, nhất là lần trước bọn họ tới Từ Châu, xấp xỉ tiêu diệt sạch đoàn quỷ sai Từ Châu, càng đưa tới sóng to gió lớn trong giới quỷ sai.
Hơn nữa, sau khi chuyện thành, không rõ vì sao, âm ty thậm chí ngay cả một chút ảnh hưởng và truy cứu cũng không có.
Này.
Mới là đáng sợ nhất.
Với tư cách là quần thể nhân viên công vụ tầng dưới chót nhất ở âm ty.
Mọi người không sợ bạn có năng lực.
Dù sao thì bạn có năng lực hay không, tất cả mọi người cũng phải cùng chịu khổ.
Sợ.
Là sau lưng bạn có quan hệ.
- Khụ!
Bỗng nhiên Châu Trạch ho khan một tiếng.
Mọi người mới vừa dời ánh mắt đi, lại lần thứ hai nhìn lại.
Dường như bọn họ cho rằng Châu Trạch muốn nói gì đó.
Hoặc định làm gì đó.
Vị quỷ sai Thông Thành trước mắt này đã lọt vào danh sách đối thủ trong lòng rất nhiều người.
Bọn họ lại không biết được.
Ông chủ Châu vốn không muốn tranh giành vật kia với bọn họ.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí chung quanh ngưng trệ xuống.
- Lão Trương, rót cho tôi ly nước.
- Tôi hơi khát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận