Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1254: Người vợ gần như đã bị quên lãng (1)

Châu Trạch cúp điện thoại.
Sau đó đưa tay bóp bóp mông Bạch Hồ đang nằm trên cổ.
Cảm giác không đầy đặn bằng Corgi.
Lại rất mịn.
- Nói đi chứ, ngửi ra được vị trí hay không.
Bạch Hồ không còn sức lực nói:
- Ngửi được rồi.
- Ở nơi nào?
Ông chủ Châu nới lỏng cổ áo của mình ra một chút, tiếp đó, đơn giản, chuẩn bị đi bắt người.
- Chính là ở ngay trong căn phòng này.
Ông chủ Châu sửng sốt một chút.
Ở ngay trong căn phòng này?
Ánh mắt ông chủ Châu theo bản năng rơi vào trên người mấy người cảnh sát trẻ tuổi còn đang lấy mẫu ở đây.
Này nha.
Không nhìn ra nha.
Ẩn giấu đủ sâu nha.
Cũng đủ đem đi quay một bộ phim truyền hình kịch tính rồi.
Ông chủ Châu khom lưng.
Sáp mặt lại gần vị cảnh sát trẻ tuổi kia.
Mở miệng nói:
- Là anh…
- Là anh… - Bạch Hồ.
- Cái gì? – Người cảnh sát trẻ tuổi có chút không hiểu.
Ông chủ Châu lại giống như bị điện giật.
Lại bật người dậy.
Nói:
- Cô vừa mới nói cái gì?
- Là anh.
- Lỗ mũi của cô có vấn đề thì tôi có thể dẫn cô đến bác sĩ thú y.
Đúng lúc này.
Châu Trạch nghe được tiếng động phát ra từ chỗ cửa.
Là tiếng đối thoại của nữ cảnh sát hình sự cùng một cảnh sát nam:
- Đội phó, tin tưởng tôi, không thể nào là vị ông chủ tiệm sách kia được, không thể nào, trước đó trong điện thoại, đại đội trưởng đã nhiều lần chứng minh không thể nào là vị kia làm được.
- Trước đó tôi cũng nghi ngờ anh ta, nhưng trước khi phát sinh vụ án này, tôi đang trông chừng ở trước cửa tiệm sách của anh ta, lúc ấy anh ta đang an vị ở trong tiệm sách, căn bản là anh ta không có thời gian đi gây án!
- Nhưng kết quả đối chiếu DNA lại trùng khớp là chuyện gì?
- Nếu đại đội trưởng không có ở đấy, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, đúng rồi, anh ta ở đâu, bây giờ đang ở nơi nào, cô đã đưa đến đâu rồi, trước tiên bắt lấy, hỏi rõ ràng tình huống trước.
- ... - Châu Trạch.
...
Thính lực của Châu Trạch tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho dù không vào trạng thái cương thi, mấy năm nay bộ thân thể này cũng phá một chút rồi sửa một chút, rồi lại phá rồi lại khôi phục lặp đi lặp lại, giằng co rất nhiều lần, tố chất thân thể sớm đã không giống người bình thường nữa rồi.
Huống chi, dường như hai vị cảnh sát kia cũng không biết Châu Trạch đã vào phòng, nói chuyện cũng không kiêng kỵ.
Chờ nữ cảnh sát hình sự cùng vị kia đội phó đi tới, lúc vừa nhìn thấy Châu Trạch cũng đứng ở bên trong, rõ ràng là đều sửng sốt một chút.
Tình cảnh, có chút lúng túng.
Đội phó ho khan một tiếng, nói:
- Từ tiên sinh, tôi hy vọng có thể trò chuyện với ngài một chút, yên tâm, không phải là triệu tập đến ngài, chẳng qua là muốn cùng ngài tìm hiểu tình huống một chút mà thôi.
- Cũng được, tôi cũng muốn tìm hiểu tình huống một chút.
Châu Trạch gật đầu một cái, trực tiếp đồng ý.
Bất luận là kết quả đối chiếu của phía bên cảnh sát hay là mũi của Bạch Hồ, cũng rất khó có thể xuất hiện sai lầm kiểu này, bây giờ cả hai phía đều chỉ về phía anh, nếu không hỏi rõ ràng chuyện này một phen thì thật sự có chút không ổn.
Địa điểm trao đổi, ở ngay tầng bên dưới của tiểu khu này, trùng hợp có trong cục có một nhân viên hành chính có thuê nhà ở đây với bạn gái của anh ta, lúc này cũng chủ động đưa ra để làm nơi làm việc tạm thời cho đội cảnh sát.
Những người còn lại đều lui ra.
Chỉ còn lại vị đội phó này cùng với vị nữ cảnh sát hình sự họ Lữ kia ngồi ở đối diện Châu Trạch.
Trên bàn có ba ly nước.
Châu Trạch lặng lẽ bưng ly nước lên, uống một hớp, nói:
- Bắt đầu đi, muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi.
- Đầu tiên, chúng tôi muốn xác định trong khoảng 16h00 đến 18h00 ngày 28, trong khoảng thời gian này anh đã ở đâu? Tốt nhất là có thể chi tiết một chút.
Cũng chính là ngày hôm qua, coi như bây giờ đã qua 0h, hẳn là buổi chiều của ngày hôm trước.
Tiểu Lữ có chút ngoài ý muốn nhìn đội phó ở bên cạnh mình, miệng mấp máy muốn nói cái gì, nhưng vẫn dừng lại.
Cô ấy rõ ràng, đây là đang hỏi chứng cứ vắng mặt của Châu Trạch trong vụ án giết người trước đó.
Tuy nói vụ án hiện tại, bất luận là thủ pháp hay quá trình phạm tội, đều rất tương tự với những vụ phạm tội liên tiếp trước đó, nhưng vẫn không thể loại bỏ qua khả năng bắt chước gây án.
Mà nói đơn giản, chính là cho dù lần này có Tiểu Lữ cô ấy trông chừng ở ngoài tiệm sách.
Châu Trạch chắc chắn không tham dự, nhưng lần trước, cũng chính là lần phát hiện tinh dịch kia, cũng không thể loại trừ khả năng là Châu Trạch gây án.
Châu Trạch nhớ lại một chút, nói:
- Khi đó tôi ở Hoài An, trong một tiệm 4S trên đường Bắc Kinh ở quận Thanh Hà.
- Xe của tôi bị hỏng rồi, phải đưa tới đó sửa chữa, thời gian đại khái là bốn giờ rưỡi thì phải.
- Đại khái vào lúc 5h rưỡi, tôi thuê một căn phòng trong một khách sạn ở bên cạnh tiệm 4S đó, hơn nữa còn ngủ lại đó một buổi tối, chính là khách sạn ở đối diện khuôn viên cũ của Học viện Công nghệ Hoài An.
- Hóa đơn của tiệm 4S cùng với camera trong tiệm, bao gồm ghi chép ở quầy lễ tân cùng với camera trong khách sạn có thể làm chứng cứ, cảnh sát các người có thể đến đó điều tra, lúc này mới không được thời gian hai ngày, chắc chắn vẫn còn ở đó.
Từ Hoài An đến Thông Thành, ngồi xe lửa phải tốn bốn giờ, lái xe cũng phải mất hơn ba giờ, lại không có chuyến bay trực tiếp, chứng cứ này, đủ để chứng minh lúc vụ án lần trước phát sinh, ông chủ Châu căn bản cũng không thể nào ở Thông Thành được.
Đội phó gật đầu một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh và Châu Trạch cũng không tính là quen biết, nhưng người có thể được hai vị đại đội trưởng (nhưng thật ra là một người) đều mời tới làm cố vấn cho sở cảnh sát - Châu Trạch, thật ra thì đã coi như một nửa người trong đội cảnh sát của mình rồi, dưới điều kiện tiên quyết là không trái với quy tắc, tình cảm vẫn có chút nghiêng qua như vậy.
- Tiểu Lữ, đi gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở quận Thanh Hà, Hoài An, nhờ bọn họ hỗ trợ xác nhận một chút.
- Vâng, đội trưởng.
Tiểu Lữ đứng dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Đội phó chắp tay mấy cái, nói:
- Hy vọng ngài sẽ không cảm thấy bị chúng tôi xúc phạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận