Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1538: Sẽ hối hận (1)

Lão Trương lộ ra vẻ mặt lúng túng, chuyện này thì thật đúng là vậy, lúc trước, trên cơ bản là anh ấy đều rất ít tham gia vào hoạt động của tiệm sách, cũng chỉ thỉnh thoảng vào lúc tiệm sách thiếu người mới có thể đến làm thêm mấy ngày, nhưng trong phần lớn thời gian, anh ấy vẫn cảm thấy bản thân là một cảnh sát, chứ không phải là một quỷ sai gì đó.
- Thôi thôi, tôi cũng lười nói anh nữa rồi, dù sao thì nhà họ Trương chúng ta cũng đều vô tư dâng hiến sinh mệnh, tôi coi như là đã nhìn thấu rồi, nhưng tôi cũng chỉ muộn phiền trong lòng mà thôi, bốn người còn lại, tất cả đều có thể thăng lên bộ đầu rồi, anh đấy, vẫn chỉ có thể tiếp tục làm quỷ sai thôi.
- Anh nói thử đi, nếu như anh không có tổ tông là tôi đây bảo bọc, chuyện đó cũng coi như xong đi, nhưng rõ ràng là tôi vẫn còn ở đây mà, mặc dù tôi sống cũng không đến mức quá tốt, nhưng dù sao cũng là một phán quan nha, anh cũng phải tự mình bắt lấy cơ hội cạnh tranh, nắm bắt thật tốt…
- Không phải người cũng là hổ xuống đồng bằng* rồi sao?
(*từ gốc là “ngoại phóng”: ý chỉ quan chức chính phủ trung ương được bổ nhiệm làm quan chức địa phương)
Đứa bé trai bị mấy lời này của lão Trương làm cho cứng họng, ngay sau đó thở dài, nói:
- Được rồi, chỉ cần anh vui thì muốn làm thế nào thì làm như vậy đi.
...
- A a a...
Tiếng kéo dài.
Rất là thoải mái mà duỗi eo một cái.
Trịnh Cường ngáp một cái, đưa tay vỗ Nguyệt Nha đang lái xe ở phía trước một cái, nói:
- Còn bao lâu nữa mới đến?
- Sắp rồi, một lát nữa là qua cầu lớn Tô Thông rồi.
- Ồ.
- Này, sao anh lại không có chút vui vẻ nào vậy chứ?
- Vui vẻ vì cái gì chứ?
- Vui vẻ vì có thể thăng chức nha.
- Tôi cũng coi như là từng thấy không ít sóng gió rồi, nói thật này, bộ đầu gì chứ, đã sớm bình thản rồi, chỉ nói đến vị Diêm Vương biến thành thứ giống như Ultraman lần trước kia, không phải là tôi cũng đã từng chứng kiến rồi sao?
- Đó là pháp thân.
- Bất kể anh ta có là pháp thân hay không pháp thân gì đó, còn không phải cũng đều bị ông chủ chúng ta đè đầu xuống mà đánh sao, coi như là tôi đã nhìn thấu rồi, lúc trước khi anh ta bắt, bị tên luật sư kia cưỡng chế đè đầu xuống mà làm đàn em, khi đó còn cảm thấy rất thiệt thòi rất không phục nữa đấy, lúc này nghĩ lại một chút, đây đúng thật là cơ hội của chúng ta, người bình thường, cho dù có làm đến phán quan cũng không có được cơ hội như vậy nha.
Nguyệt Nha nghe vậy, cũng cực kì đồng cảm mà gật đầu, đồng thời nói:
- Chuyện trước đó tôi đã nói với anh, anh cân nhắc tới đâu rồi?
- Được nha, tôi đồng ý, sau này chúng ta sẽ không trở về Vô Tích và Tô Châu nữa, trực tiếp an ổn ở Thông Thành luôn, công trạng ít một chút thì ít một chút đi, có đi lên nữa, muốn đơn thuần dựa vào việc tích lũy công trạng mà lên tới chức tuần sứ, cũng quá khó khăn rồi, chẳng bằng ngoan ngoãn vây chung quanh bên cạnh ông chủ, ngược lại còn có thể có cơ hội đạt được càng nhiều lợi ích hơn.
- Chúng ta ấy, vẫn là do trước đó không đủ dứt khoát, còn nhớ thương chút ít công trạng cùng với tiền âm phủ trong địa bàn nhỏ của mình, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, hai quỷ sai ở lại bên cạnh ông chủ ở Thông Thành kia, lười muốn chết đấy, nhưng từng kẻ đều là ăn đến miệng đầy dầu mỡ đi.
- Ừm, anh đồng ý là được rồi.
- Người đến chỗ cao, nước...
- Két! ! ! ! ! !
Chợt đạp chân phanh một cái.
Khiến cho Trịnh Cường cũng phải nuốt nửa câu sau lại.
Ở trước làn đường dành cho xe, xuất hiện một người phụ nữ ôm theo một đứa bé, cứ lỗ mãng như vậy mà đột ngột băng qua đường, phải biết, đây là cao tốc đấy!
Còn may là cô ta kịp thời đạp chân phanh.
Nguyệt Nha thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó.
Một tiếng báo động vang lên trong lòng.
Lập tức nói:
- Không đúng, có vấn đề!
- Ầm!
- Ầm!
Lúc này, cửa sổ xe ở hai bên đột nhiên vỡ vụn, hai cái xúc tu trực tiếp thò vào.
Trước người Nguyệt Nha xuất hiện hàng ngân châm, lập tức đâm về phía xúc tu, ngân châm trực tiếp xuyên qua lớp vỏ ngoài của xúc tu, nhưng theo đó, chính là chất lỏng màu đen văng tung tóe khắp nơi, chất lỏng màu đen này mang theo tính ăn mòn cực kì đáng sợ, vào lúc này tương đương với việc tất cả đều đã văng tung tóe ở trong xe.
- A a a! ! !
Lúc này, trên mặt Nguyệt Nha đã bị ăn mòn đến lồi lõm, cô ta phát ra một tiếng thét thê lương.
Trịnh Cường ngồi ở ghế sau cũng vô cùng đau đớn, nhưng anh ta rất dứt khoát, một cước đạp bay mở cửa xe, sau đó cũng không để ý đến bên phía Nguyệt Nha, tự mình xoay người một cái lăn ra khỏi xe trước, ở trong không gian chật hẹp bên trong xe, căn bản là anh ta không cách nào thi triển được.
Chẳng qua là.
Lúc anh ta vừa lăn ra khỏi xe hơi.
Thân thể vừa đáp xuống đất.
Thì đã kinh ngạc phát hiện mặt đường cao tốc ở dưới người mình lại trở nên mềm mại như vậy.
Bản thân giống như đã rơi vào bên trong đầm lầy vậy.
- Ùng ục... Ùng ục...
Bùn lầy bắt đầu nhanh chóng bao lấy anh ta, mặc kệ xương cốt trên người Trịnh Cường có cứng rắn đến thế nào, mặc kệ sự phản kháng của anh ta có kiên quyết đến đâu, cùng đều không cách nào ngăn chặn được sự ăn mòn của lớp bùn lầy này với bản thân.
Hơn nữa, sức lực của anh ta, trong sự giãy dụa kịch liệt này, cũng đang bắt đầu nhanh chóng tiêu hao.
- Đáng chết, là ai!
- Ông!
Một bóng dáng bằng bùn xuất hiện ở sau lưng Trịnh Cường.
Trịnh Cường mạnh mẽ xoay người, vừa mới chuẩn bị làm gì đó, nhưng lớp bùn lầy ở trên người, trong phút chốc lại hóa thành một lớp một bị khô, cố định lấy cả người anh ta.
Ánh mắt của bóng đen, là màu đỏ, trong tay của người đó, cầm một cây dao găm, động tác của gã, có vẻ như rất chậm chạp, từng bước từng bước nhích tới gần Trịnh Cường, nhưng căn bản là Trịnh Cường không thể nhúc nhích thân thể của mình một chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cầm cây dao găm này đâm vào lồng ngực của mình.
- Phốc!
Người đã từng có kinh nghiệm phẫu thuật gây tê một nửa đã từng trải qua loại cảm giác này, chính là loại cảm giác trong lúc tinh thần của bạn đang tỉnh táo, cảm giác rõ ràng bác sĩ đang dùng dụng cụ phẫu thuật khuấy động bên trong cơ thể mình đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận