Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1704: Phủ Quân đời cuối cùng! (1)

- Ông!
Thân thể bàng bạc che khuất bầu trời này, lại giống như một chiếc đĩa sắt* mà bị ném ra ngoài vậy.
(*dùng trong môn thể thao ném đĩa)
Đáng thương cho Đế Thính, tuy dáng vẻ uy vũ hùng tráng này, vào lúc này lại giống như một con chim cút gầy yếu bé nhỏ, bị ném qua, rồi lại ném lại.
Thân thể của Đế Thính bắt đầu thu nhỏ lại, đến cuối cùng, hóa thành dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, quỳ ở bên dưới pháp tọa hoa sen của Bồ tát.
- A di đà phật, từ biệt ngàn năm, lại gặp mặt rồi.
Rốt cuộc thì Bồ tát vẫn là Bồ tát, từ đầu tới cuối đều đang quán triệt sự ưu nhã của ông ta.
Lão đạo lại lộ ra vẻ cực kì không có hình tượng.
Ngồi ở trên giường của ông ta, đưa tay chà chà ở kẽ hở ngón chân cái, sau đó còn đặt ngón tay ở chóp mũi ngửi một cái.
Hình ảnh này, thật sự là có mùi vị tới cực điểm mà.
- Ô kìa tôi nha, còn không phải sao, đã nhiều năm không gặp như vậy, cũng làm tôi nhớ muốn chết rồi.
Lão đạo nói xong, cười ha ha, đưa tay lấy một quả cam từ sau giường của mình, tiếp tục nói:
- Ăn một miếng, giải khát đi….
Nói xong.
Trực tiếp thảy quả cam này qua phía Bồ tát.
Lúc này, Đế Thính đang ở bên cạnh lại tiến lên.
- Ầm!
Đế Thính bị một quả cam đập bay.
- Chậc chậc chậc, hiện tại trái cây quá đắt rồi nha, người cũng sắp không ăn nổi rồi, ông không ăn cũng coi như xong đi, sao lại có thể để cho súc sinh lãng phí được.
Lão đạo lộ ra có chút không vừa ý, dùng ngón út của mình ngoáy ngoáy lỗ tai một chút, sau đó đặt ở bên môi thổi thổi, thổi ra một bông tuyết nhỏ.
Bồ tát lơ đễnh, dù sao, đối với ông ta mà nói, rốt cuộc người trước mắt này có loại dáng vẻ như thế nào, ngàn năm trước ông ta cũng đã biết rồi.
- Đã ngàn năm rồi, ông cũng không tiến bộ được một chút nào.
Bồ tát mắt sáng như đuốc, rất nhiều chuyện vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra.
Trong một ngàn năm nay kể từ khi lão đạo mất tích, hoàn toàn không có một chút tin tức nào của lão đạo, phía bên âm ti không tìm được ông ta, ngay cả Đế Thính cũng không cảm ứng được ông ta.
Bàn về bản lĩnh ẩn thân, nói thật, thề sự là lão đạo không hề yếu hơn Doanh câu.
Chẳng qua là, Doanh câu là bởi vì sau khi chết, gây thù với quá nhiều người, có chút bất đắc dĩ.
Lão đạo thì lại là chủ động lựa chọn “thoát thân” cho mình, càng giống như là đang đánh một ván cờ hơn.
Đương nhiên, bất cứ chuyện gì, đều có được ắt có mất, loại che giấu cuộc sống của bản thân như thế này, tự nhiên không thể nào giống với loại dáng vẻ ẩn cư cộng thêm tu luyện ở trong mấy truyện cổ tích được.
Bồ tát nói, từ ngàn năm nay, ông ta chưa tiến bộ được chút nào, đại khái chính là có ý như vậy đi.
- Ha ha, thật ra thì, tôi cũng muốn cố gắng tiến bộ, mỗi ngày không hề làm chuyện gì cả, chỉ một lòng một dạ mà tiềm tu ở bên dưới vách tường thanh đăng mà thôi.
Vừa nói.
Chính bản thân lão đạo cũng cười.
Tiếp tục nói:
- Nhưng không còn cách nào nha, ai bảo tôi con mẹ nó là một thiên tài chứ, có lúc thật sự là phải cẩn thận từng li từng tí, ngồi xổm ở trước gầm cầu, chỉ một chốc lát thôi, nói không chừng đã có thể giác ngộ được bảy tám lần.
- Haizz, thật là quá giày vò người ta mà.
Nói bóng gió chính là.
Ngàn năm cũng chưa tính là gì.
Chỉ cần tôi muốn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhất minh kinh nhân*, bù cho ngàn năm đã mất đi kia.
(*một trận thành danh, chỉ việc Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.)
- Một thanh kiếm mà thôi, đáng để ông phí thời gian cả ngàn năm?
Bồ tát mở miệng hỏi.
Song phương nhìn như là đang nói chuyện, như là đang ôn lại chuyện cũ.
Trên thực tế.
Bồ tát đang đang lần nữa dệt lại tiểu thế giới Tu Di này.
Nơi này là dương gian.
Ông ta rất cao.
Trước mắt, đời cuối cùng cũng không thấp hơn ông ta.
Hai người cực kì cao đứng chung một chỗ.
Sẽ rất gai mắt.
Bầu trời này, có tính khí, bầu trời ở dương gian, lại càng là một ông chủ tính tình không tốt, nó sẽ không giống như Hiên Viên kiếm, chủ động tới tìm và làm phiền bạn, nhưng nếu như nhảy nhót đến mức quá hưng phấn ở ngay dưới mắt ngài ấy, ngài ấy cũng sẽ không ngồi không mà mặc kệ.
Đan đan vá vá lại tiểu thế giới Tu Di này, thật ra thì cũng là làm một bước đệm cho chuyện tiếp theo.
Thần tiên đánh nhau, thì cũng phải chú ý đến người phàm một chút.
- Ngàn năm thì tính là gì? - Lão đạo tức giận bĩu môi một cái:
- Bản Phủ Quân muốn, thì trên trời dưới đất, vạn vạn niên niên! ! !
Không biết tại sao, lúc lão đạo nói ra lời này, mí mắt của Châu Trạch hơi giật giật một chút.
Dường như là vào giờ khắc này, lão đạo mới thật sự là Phủ Quân đời cuối cùng.
Là một kẻ tàn nhẫn.
Là vị ông chủ mà cơ nghiệp tổ tông nói bỏ thì bỏ ngay.
Chịu bỏ lại.
Là bởi vì muốn đạt được càng nhiều hơn!
Thứ ông ta muốn là thế gian vạn vạn niên niên, thứ ông ta muốn là vĩnh hằng, chỉ tổn thất một ngàn năm, so với vạn vạn niên niên, thật sự chỉ là mưa bụi mà thôi.
Giống như rất nhiều học sinh ở dương gian, vì để có thể được vào một trường đại học tốt, đã đem sáu năm trung học của mình ngăn cách với đời vậy.
Nhất là trên bảng đen ở lớp học của năm thứ ba trung học phổ thông, thích nhất là viết loại câu ngắn cháo gà kiểu như ngày hôm nay khổ* là vì quả ngọt ngày mai.
(*khổ còn có nghĩa là đắng)
- Vậy, cơ nghiệp của tổ tông, cũng có thể nói bỏ là bỏ ngay được?
Bồ tát tiếp tục hỏi.
Đồng thời.
Từng mảnh hoa sen vàng ở dưới chỗ ngồi của ông ta bắt đầu rơi xuống trong đất ở bên dưới.
Ngay cả bầu trời ở trên đỉnh đầu này, dường như cũng đang từ từ khảm lên một lớp màu vàng kim.
Lão đạo ngáp một cái, phất tay một cái:
- Chút cơ nghiệp này, chỉ là một hình thức mà thôi, chỉ cần cho bản Phủ Quân thời gian, bản Phủ Quân có thể đánh hạ được cơ nghiệp còn lớn hơn so với lão tổ tông!
Từ sau khi lão đạo ra tay đến hiện tại khi trao đổi với Bồ tát.
Lão Trương đều dùng một loại biểu cảm há to miệng mà nhìn lão đạo.
Nhất là những lời mà lão đạo đã trả lời Bồ tát, thật sự là… Khí thôn sơn hà*.
(*khí nuốt sơn hà – 1 dạng thành ngữ khoa trương, chỉ khí thế mạnh mẽ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận