Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1177: Lửa cháy đến cửa nhà (1)

Đặt ly trà xuống.
Châu Trạch đứng lên, đi tới mép giường, nhìn Phùng Tứ bị “trói thành cái kén” ở trên giường.
Nói:
- Thật ra thì, có một chuyện, cô ta đã nói sai rồi.
- Chuyện gì?
- Tôi không biết có phải những đại nhân vật kia đều thích loại cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay như thế này hay không, nhưng phong ấn này, tôi cảm thấy hẳn là không quá khó giải.
Chưa cần nói tới việc thả cho BUG lớn doanh câu xuất thủ.
Chỉ cần kêu lão Trương: “Đóng cửa, thả Vượng Tài!”
Giải quyết một cái phong ấn, cũng không thành vấn đề.
Giải Trãi là pháp thú, am hiểu nhất Phong Ấn Chi Thuật.
- Tôi biết.
Phùng Tứ rất thành thật.
- Ừ, vậy anh có muốn tôi giúp anh một tay, giải bỏ phong ấn này hay không?
Châu Trạch hỏi.
- Anh đưa ra quyết định là được rồi, không cần hỏi tôi.
Châu Trạch nghe vậy, khẽ cau mày.
Sau đó một cước đạp tới.
- Ầm!
Phùng Tứ bị Châu Trạch đạp xuống giường.
“Bốp” một tiếng, ngã rất vang.
- ... - Phùng Tứ.
- Xin lỗi, vừa bị An Bất Khởi quăng cho cái nồi, tâm tình vốn cũng không quá tốt, bây giờ anh lại quăng thêm một cái chảo cho tôi, tôi thực sự không muốn chọn đâu.
Vừa dứt lời.
Ông chủ Châu liếc mắt nhìn Trịnh Cường một cái:
- Cường ngớ ngẩn, ôm anh ta về đi.
- À, vâng.
Trịnh Cường ôm Phùng Tứ đặt lên trên giường.
Phùng Tứ nhìn ông chủ Châu, cười một tiếng:
- Tôi sai rồi.
- Hiện tại tôi rất phiền.
- Tôi có thể hiểu được. - Phùng Tứ đáp lại.
- Anh có biện pháp nào hay không, giúp cho tôi không còn phiền muộn nữa?
- Thật ra thì, không cần làm gì là được rồi, đợi lát nữa lúc cô ta quay về, nói cái gì, tôi lập tức đáp ứng cái đó, ngược lại tôi cũng đã quen làm việc cho mấy đại nhân vật kia rồi, không có gì lớn.
- Mà An Bất Khởi.
- Cũng sẽ không ngốc đến mức lúc này lập tức quay trở lại tiệm sách của các anh.
- Có phương pháp giải quyết dứt điểm một lần luôn không, tôi nói này, không phải là cái thể loại bứt củ cải từ trong đất* ra đâu, bây giờ An Bất Khởi sống hay chết, tôi thực sự không lo lắng nữa.
(*nhổ củ cải trong đất sẽ mang theo bùn đất, ý chỉ việc giải quyết không triệt để, kéo theo rắc rối khác; 1 nghĩa khác là chỉ việc 1 tên tội phạm khai ra những tên khác trong một vụ án)
- Toàn bộ mọi chuyện, chính là bắt đầu từ việc theo đuổi thần tượng của người này.
- Có chuyện này, tôi không biết là anh có biết hay không.
- Anh nói thử xem.
- Đó chính là, mục đích thật sự lần này đội chấp pháp lên đây.
- Không phải là truy bắt Hào Trư sao?
- Một con heo mà thôi, đi lên thì cùng lắm là ăn được mấy người mà thôi, ở đâu mà có thể ảnh hưởng lớn được chứ?
- Nhưng Canh Thần người ta thế mà lại lo lắng sợ hãi muốn chết nha, chính là hình mẫu lo trước nỗi lo của thiên hạ đó.
- Chẳng qua là.
- Người quản lý chân chính của âm ti người ta, lại cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ.
- Vậy là gì cái gì?
- Lần này, còn sót lại năm đội cấp độ Ất, ba đội tới đây, nếu chẳng qua chỉ là để bắt Hào Trư mà nói, không cần nhiều người như vậy.
- Ừm.
- Lần này, nghe nói, có hai vị đại nhân vật, lẫn vào trong bổn nguyên Hào Trư, chạy ra ngoài.
Châu Trạch ho khan một tiếng.
Anh nhớ thời điểm cái đầu heo kia bị doanh câu ăn, đã từng chủ động thành thật, nói cho doanh câu, nó có hai bổn nguyên, trong lúc vô tình đã bị biến đổi.
Coi như là nó trăm ngàn cay đắng mua được một hải quan canh đường, kết quả có người chiếm tiện nghi lợi dụng nó đi nhờ xe nên qua cửa rồi.
- Xem ra, anh cũng biết.
- Anh nói tiếp đi.
- Tôi cũng không biết vị đại nhân vật đi ra ngoài là ai, nhưng có thể khiến cho Diêm La hạ lệnh xóa bỏ lệnh giam cầm cho đội chấp pháp, để cho bọn họ ra tay giải quyết chuyện này, đủ để chứng minh mức độ coi trọng của âm ti đối với chuyện này.
- Lời này của anh, nói cũng tương đương với không nói rồi.
- Người đã đi ra ngoài, có hai vị, một vị không biết, kẻ còn lại…
- Nếu như anh muốn học theo Lỗ Tấn, kể cho tôi nghe chuyện về hai cây táo, vậy thì anh xong đời rồi.
- Kẻ còn lại, là một con khỉ.
Phùng Tứ nói ra câu trả lời.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Sau đó.
Cả căn phòng lâm vào trong một loại trạng thái yên lặng.
Sau một lúc.
Châu Trạch mới lặp lại một lần:
- Con khỉ?
- Đúng vậy, con khỉ.
Phùng Tứ vẫn đang ngó chừng Châu Trạch, anh ta có thể xác định, chuyện Châu Trạch biết thực sự không ít.
- Cho nên, lần này đội chấp pháp đi lên, trên danh nghĩa là để bắt khỉ đúng… không phải, trên danh nghĩa là bắt heo, trên thực tế là bắt khỉ?
- Cùng với, bên cạnh con khỉ còn có một vị khác...
- Người?
Phùng Tứ trừng mắt nhìn.
- Nhưng, tại sao chuyện này lại giao cho anh phụ trách giám sát?
- Tôi không phải là đang giám sát, tôi chỉ được bổ sung tới tham dự nhiệm vụ lần này, cao tầng thực sự của đội chấp pháp, nghe nói, một trong ba người còn lại của đội cấp độ Giáp kia, cũng tới, kẻ đó tự mình chỉ huy ba nhánh đội cấp độ Ất đến tổ chức chuyện này.
- Mà đội cấp độ Bính cùng với cấp độ Đinh ở bên dưới, là người để che giấu tai mắt, tiếp tục truy đuổi bổn nguyên của Hào Trư, đuổi giết đám bỏ trốn kia, thậm chí chính bọn họ cũng đều không biết mục tiêu thật sự của lần này là gì.
- Là Phủ Quân sao?
Châu Trạch hỏi.
Phủ Quân đời nào đó trá thi?
- Không biết.
- Không biết sao lại phô trương như vậy…
- Tổ hợp một người một khỉ, vĩnh viễn là cấm kỵ thực sự của âm ti hiện tại, hơn nữa, chuyện lần này, lại còn phát sinh ở Phong Ấn Chi Địa nơi cực tây, đó là nơi Đệ nhất Phủ Quân đã phong ấn đám cự bá làm loạn, sau này, Phủ Quân các đời cũng từng nhiều lần đến nơi đó gia cố phong ấn.
- Đồ đi ra từ nơi đó, vốn là đều không tầm thường, hơn nữa, còn là loại tổ hợp này…
- A, cũng không phải là Napoléon, phất tay một cái, quân đội lập tức phản bội.
Mỗi một thời đại đều có người lộng triều của triều đại đó, không phải nói ai lão làng hơn thì người đó trâu bò hơn, nếu quả thật tính như vậy mà nói, lúc trước khi doanh câu đại náo địa ngục, tại sao đám cự bá của địa ngục kia không lập tức bái lạy?
Tương tự như vậy, lúc này, tổ hợp một người một khỉ kia.
Không phải cũng là bị Âm Ti phái ra cao tầng thực sự của đội chấp pháp bắt đầu lùng bắt đuổi giết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận