Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1619: Mở quan tài (1)

Đây cũng chính là nguyên nhân Canh Thần nhìn thấy mà lúc đám người luật sư An đi vào thì nước trong hồ đã không còn nữa.
Nhưng cứ như vậy, rất khó có thể suy đoán được chính xác việc rốt cuộc là cách đây bao lâu, có người nào đã tạo ra anh ở nơi này.
- Anh nhớ ra rồi?
Châu Trạch hỏi ở trong lòng.
Lúc trước, thế nhưng là lớp học online của Thiết hàm hàm.
- Vẫn… chưa...
- Vậy mới vừa rồi, anh?
- Chỉ… là… biết… làm… sao… để… khống... chế…
Châu Trạch gật đầu một cái, anh tin tưởng Doanh câu.
Nếu thật sự là anh ấy làm, anh ấy cũng không cần phải từ chối, càng không cần phải liên tiếp phủ nhận như vậy.
Cho dù là anh ấy vốn có dự định muốn che giấu điều gì đó, nhưng sau khi bị anh liên tiếp hỏi mấy lần như vậy, xác suất rất lớn là sẽ phát cuồng mà rống lên một câu “Chó… trông… cửa…” đi.
Thay vì cứ phải bày ra quá nhiều lời giải thích giả tạo như vậy.
- Ông chủ, mới vừa rồi, thật sự là quá thần kỳ nói. - Lão đạo thấy không có gì nguy hiểm, tay của Châu Trạch cũng đã rút ra khỏi hồ nước, lúc này mới dám nhích tới gần một chút.
- Có thể dọn cái hồ này về được không? - Lão đạo gãi đầu một cái, hiển nhiên là ông ta cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này.
Người bình thường cũng sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này đi.
Mặc dù hiện tại, nhìn lại thứ này thì thấy, ngoại trừ việc tạo búp bê bơm hơi theo sở thích của bạn ra, .
Dường như cũng không có thấy được tác dụng gì rõ ràng cả.
Hơn nữa, mới vừa rồi Châu Trạch cũng cảm ứng được, Oanh Oanh mà bản thân đã chế tạo ra kia, chẳng qua chỉ là một con “búp bê” phản ánh từ tử tưởng của anh, hơn nữa còn không có thân xác máu thịt.
Cụ thể làm bằng vật liệu gì cũng không biết được, nhìn dáng vẻ, ngược lại giống như là được làm từ chocolate.
Nhưng bởi vì cái hồ nước này cao cấp như vậy, Châu Trạch cảm giác, muốn tạo ra được thân xác máu thịt cũng không phải là chuyện không thể, chẳng qua, điều kiện tiên quyết là phải thêm một chút nguyên liệu đặc biệt vào trong nước trước.
Rốt cuộc thì ông chủ Châu cũng không phải là kẻ say mê công việc con rối, đối với thứ đồ chơi này, sau khi chơi đùa một lần thì hứng thú cũng đã giảm thấp xuống.
Điều mà anh quan tâm hơn, vẫn là mối quan hệ giữa nơi này với Doanh câu.
Đứng lên, Châu Trạch bắt đầu chậm rãi đi vòng quanh hồ nước, trên vách đá khắp bốn phía, không có bích họa gì, nhưng lại có vẻ như rất bằng phẳng, lúc bàn tay sờ lên, còn có thể cảm nhận được cảm giác lạnh như băng một cách rõ ràng.
Tìm một vòng, cũng không phát hiện được còn có vị trí đặc thù nào.
Như thể nơi này chỉ là một cái “xưởng”, một ngôi mộ thất, chẳng qua là cảm giác mà thôi.
Châu Trạch dứt khoát đi ra chủ mộ phòng, lão đạo bận rộn đi theo phía sau chuẩn bị hộ giá.
Khi trước, ở buồng tai, Châu Trạch đều bỏ qua, không đi xem xét cẩn thận, lần này, anh tự mình mở nắp của một cái quan tài màu xanh lên xem.
Bên trong.
Có một người đàn ông trung niên đang nằm.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là, nước da của người đàn ông không phải là loại màu sắc của chocolate, mà là kiểu không khác gì với người bình thường cả.
- Là thuốc màu sao?
Châu Trạch đưa tay muốn đi sờ thử một cái, nhưng lúc tay của anh vừa mới đụng phải đối phương, đối phương đã trực tiếp phong hóa rồi, trở thành một đống cát nằm ở trong quan tài.
Ngón tay, nhẹ nhàng gõ một cái ở trên vách của quan tài, Châu Trạch không đi mở thêm những quan tài khác nữa, sau khi đứng dậy, lấy khăn ướt ra lau lau tay, sau đó chuẩn bị đi lên.
Thật đúng là.
Một ngày không thể hiểu được mà.
- Mẹ nó chứ!
Tiếng hét chói tai của lão đạo bỗng nhiên truyền tới.
Ông chủ Châu giật mình, ngay sau đó là mừng rỡ.
Skill bị động của lão đạo —— đào hố bom.
Kích hoạt thành công rồi?
Châu Trạch xoay người, nhìn thấy lão đạo đang đứng ở trước một cái quan tài, cực kì kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào phía dưới.
Lúc trước, nắp quan tài bị lão đạo đẩy ra một chút, chỉ để lộ ra một đoạn ngắn, Châu Trạch tiền gần về phía bên này, thông qua khe hở đó mà nhìn vào bên trong một chút, bên trong có một ông già đang nằm.
Phản ứng đầu tiên, là không nhận ra được, bởi vì ông già không mặc quần áo.
Người nằm ở nơi này, đều không mặc quần áo.
Mà trên thực tế, cho dù là một người mà bạn có quen thuộc đến thế nào, khi người đó bỗng nhiên trần truồng xuất hiện ở ngay trước mặt bạn, bạn cũng sẽ nhanh chóng sinh ra một loại cảm giác xa lạ.
Dù sao, ngoại trừ một ít người làm nghề như sư phụ kỳ lưng trong phòng tắm công cộng, phần lớn mọi người, trong việc giao tiếp trong cuộc sống thường ngày, đều đối mặt với người đang mặc quần áo đi.
Nhưng đợi sau khi cảm giác xa lạ ngắn ngủi này bị giải quyết sạch sẽ.
Châu Trạch lập tức nhận ra.
Người đang nằm trong này.
Là lão đạo!
- Ông chủ… Cái này, cái này, cái này, ặc, có phải đã chết rồi hay không?
Lão đạo đáng thương mà nhìn Châu Trạch.
Thân là tiên sinh lo liệu việc tang lễ, dĩ nhiên đã từng nghe không ít chuyện ma, nhất là loại motip chuyện ma kiểu quỷ thật ra đã chết nhưng vẫn không biết bản thân đã chết kia, lại càng là nhiều như cỏ dại.
- Cho nên, ông chủ anh mới cố ý mang lão xuống?
Lão đạo bắt đầu nhớ lại.
Bản thân đã chết thế nào?
Chết tại bệnh ung thư sao?
Đúng vậy, trên thực tế, ông ta đã sớm chết rồi.
Châu Trạch không để ý đến lão đạo đang ở đó nghi thần nghi quỷ, mà lại xoay người, lại tìm thêm một chiếc quan tài nữa, dùng sức đẩy mở nắp quan tài, người nằm ở bên trong, là Hứa Thanh Lãng trần truồng.
Không dừng lại quá lâu, Châu Trạch lại liên tục đẩy mở nắp của những chiếc quan tài khác.
Luật sư An.
Lão Trương.
Cô gái da đen.
Thậm chí còn có bác sĩ Lâm.
Cũng chỉ dừng lại ở vị trí của bác sĩ Lâm lâu hơn một chút.
- A…
Không khí rất quỷ dị, thay đổi cũng rất quỷ dị, nhưng thân là tuần sứ rồi, còn là người đã từng giết Diêm vương, nếu như bạn nói lại bị “bầu không khí chuyện ma” này hù dọa mất, vậy thì có chút không nói nên lời rồi.
Những cảnh tượng thay đổi như thế này, không khiến cho Châu Trạch mất cân bằng, nhưng vẫn là lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận