Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 642: Chủ nhân của U Minh Chi Hải, đã trở về! (1)

Ngay sau đó.
Một con mèo có thân thể màu đen lớn như bò đực lao tới!
Ánh mắt Châu Trạch có chút ngưng trọng.
Hai chân uốn lượn.
Phần eo dùng sức.
Hai tay đột nhiên duỗi thẳng phóng ra ngoài.
Phanh!
Một tiếng vang truyền đến.
Châu Trạch không thể ném con mèo mun kia ra ngoài.
Chỉ có thể khó khăn mà ngăn cản hướng đánh của mèo mun.
Mà bản thân Châu Trạch cũng bị đánh đến nỗi bay ra ngoài.
Rơi thẳng xuống mặt đất.
- Ai…
Doanh câu thở dài.
Thậm chí Châu Trạch còn có thể não bổ ra hình ảnh doanh câu lắc đầu thở dài, kể cả khóe miệng khinh thường mà cảm thán: - Thịt chó không lên được bàn tiệc.
- Đây không phải vấn đề của tôi.
Ông chủ Châu cảm thấy mình vẫn nên giải thích một chút: - Là do thực lực của chúng ta vốn dĩ không thể so với nó.
Cho dù anh có thể loạng choạng mà lái chiếc xe đua này.
Nhưng anh có thể chỉnh được cả xe tăng sao?
- Không sánh bằng ai vậy?
Từ phía sau Châu Trạch, một giọng nói nhu hòa bỗng nhiên vang lên.
Theo đó mà đến.
Là sương lạnh khủng bố như thác nước nghịch lưu mà đến.
Phảng phất như bị nó bị cứng rắn kéo từ trên sườn đồi xuống.
Ngưng tụ thành một điểm.
Trong nháy mắt đánh vào sau lưng Châu Trạch.
- Rống!
Khóe miệng Châu Trạch hai chiếc răng nanh lấp ló hiện ra.
Trên người cũng bị một luồng sáng màu xanh bao quanh.
Châu Trạch nghiêng người.
Không phải vì lẩn tránh.
Mà vì để cắn một ngụm!
- Phanh!
Thân thể Châu Trạch bị đông cứng một nữa.
Ngay lúc răng nanh sắp cắn vào da của Đại Trường Thu thì bị đông cứng, không cách nào tiếp tục tiến về phía trước.
- Cương thi không hồn không phách, nhưng anh lại là dị chủng tới từ nơi nào, vậy mà lại có thể lấy hồn biến cương?
Đại Trường Thu áp sát mặt vào mặt Châu Trạch.
Đầy mặt tò mò.
Hiện tại, Ông chủ Châu rất uất ức.
Sau khi đạt được lực lượng.
Đầu tiên là bị con mèo đánh bay ra ngoài.
Rồi sau chỉ một chiêu.
Đã bị tên thái giám chết bầm này khống chế được.
Thậm chí ông chủ Châu còn nghi ngờ, có phải doanh câu cũng biết, dù anh ta có triển lộ lực lượng của mình cũng không thể đánh bại đối thủ.
Cho nên mới cố ý để mình đi ra mất mặt.
Rốt cuộc.
Doanh câu cũng là người cao ngạo cỡ nào.
Có thể anh ta cho phép Châu Trạch bị đạp bẹp dí trên mặt đất.
Cũng không cho phép bản thân bị đạp bẹp dí trên mặt đất.
Tuy rằng có chút lừa mình dối người.
Nhưng nghĩ lại một chút.
Thật sự rất phù hợp với tính cách của tên ngu ngốc cứng đầu này!
- Được rồi, để tạp gia mang linh hồn của anh về, cắt miếng nghiên cứu một hồi. Dù sao cũng còn tận 60 năm, thời gian của chúng ta rất nhiều, có thể chậm rãi chơi.
- Trước tiên cắt một miếng nhìn xem.
Trong lòng bàn tay của Đại Trường Thu.
Thình lình xuất hiện một đồ cắt móng tay.
Được chế tạo từ ngọc thạch, phá lệ tinh xảo.
Nhưng bên trong phảng phất như có vô số vong hồn đang rên rỉ.
- Trận… Mở…
Sắc mặt Đại Trường Thu chợt thay đổi.
Thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Dưới chân Châu Trạch lại xuất hiện một vòng sáng.
Ngay sau đó.
Bảy tám xiềng xích màu đen cực kỳ dày và thô ráp xen lẫn tiếng phá không lao ngang tới..
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Đại Trường Thu lui lại rất nhanh, nhưng không thể nào nhanh như tốc độ xiềng xích lao tới.
Lại có thể giống một quả bóng cao su bị xiềng xích quất tới rút đi không ngừng.
- Ai ya!
- ĐM!
- Còn!
- Tôi xxx!
Mà con mèo mun vẫn luôn bên cạnh anh ta.
Đều bị xiềng xích áp chế.
Tứ chi cùng với phần đầu đều bị gắt gao khóa trên mặt đất.
- Meow!
Con mèo mun lớn gầm nhẹ, mắt lộ ra hung hăng!
Trong đầu Châu Trạch nhanh chóng xuất hiện những đồ vật có liên quan với cung điện này.
Dưới lòng đất.
Thình lình chôn dấu vô số ngọn lửa màu đen.
Chúng nó đang sôi trào.
Chúng nó đang thiêu đốt.
Lại có thể không ngừng huyễn hóa ra xiềng xích!
- Ha ha.
Loại tiết tấu này mới đúng chứ.
Lúc này, ông chủ Châu như một người chơi điểu ti đang khổ bức.
Chơi tới người chơi Nhân Dân Tệ tôn quý, sở hữu acc có thần trang.
Loại cảm giác sảng khoái này.
Khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
- Thình thịch!
Đại Trường Thu bị kéo qua kéo lại một lúc, rốt cuộc cũng dừng lại trên mặt đất. Tuy rằng thân hình có chút chật vật, nhưng cũng không có trở ngại gì, chỉ là càng ngày càng hứng thú với mặt đất.
- Thật kỳ quái, vậy mà anh có thể khống chế pháp trận nơi này?
- Nhanh chóng nói cho tạp gia biết. Phải biết rằng, ngày sau nơi này sẽ là tẩm cung của tạp gia!
- Phong… Chi… Đào…
Đây là doanh câu nhắc nhở.
Bởi vì doanh câu rõ ràng.
Dựa theo tình huống phía trước.
Nếu muốn đối phó hai người đang lưỡng bại câu thương là Bình Đẳng Vương và người đàn ông âm nhu.
Tòa pháp trận này hẳn có thể tính là miễn cưỡng đủ.
Nhưng trước mắt.
Chỉ riêng con mèo năm đó đã từng liếm máu mình, hơn nữa còn có cả Đại Trường Thu.
Bọn họ đều đang ở trạng thái cường thịnh nhất.
Chỉ dựa vào pháp trận.
Hoàn toàn không cách nào áp chế được bọn họ!
Châu Trạch gật đầu.
Ý bảo chính mình đã biết.
Lập tức.
Mười chiếc móng tay lập tức giao thoa.
Từng chiếc xiềng xích từ dưới nền đất bắt đầu leo lên.
Khắp cung điện như hóa thành luyện ngục, dây thừng có ở khắp mọi nơi.
- Ha hả, muốn chạy?
Không ngờ Đại Trường Thu lại có thể trực tiếp phát hiện ý đồ chạy trốn của Châu Trạch.
Đôi tay không ngừng xé rách.
Con mèo mun phát ra tiếng gầm đầy giận dữ.
Ngay sau đó hóa thành một tia sáng màu đen.
Trực tiếp tiến vào cơ thể Đại Trường Thu.
Rất giống với người đàn ông âm nhu lúc trước, tựa như mỗi một thường thị đều được phối với một con mèo.
Trên mặt Đại Trường Thu.
Lộ ra từng đạo phù văn đặc thù, như lấy thuốc màu vẽ lên mặt hình một con mèo to, phá lệ dữ tợn.
- Phá cho tạp gia!
- Hôm nay mặc kệ anh là ai.
- Tạp gia cũng phải lưu anh lại.
- Mang về nhà.
- Chậm rãi thưởng thức!
Trên hai bàn tay Đại Trường Thu xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh.
Xiềng xích màu đen cũng đứt đoạn.
Chỉ chớp mắt.
Đã xuất hiện trước mặt của Châu Trạch.
Kỳ thế như gió.
Kỳ thần như điện!
Lúc này.
Do dù là doanh câu cũng không kịp nhắc nhở Châu Trạch nên làm cái gì.
Nhưng bản năng khiến ông chủ Châu thao túng một chiếc xiềng xích.
Trực tiếp phóng về phía người đàn ông âm nhu chỉ còn lại một hơi xa xa!
Vây Ngụỵ cứu Triệu!
- Mẹ đồ giặc!
Đại Trường Thu phát ra một tiếng mắng tức giận.
Lập tức từ bỏ Châu Trạch bay về hướng ngược lại, về phía người đàn ông âm nhu.
Tốc độ của anh ta thật sự rất nhanh.
Thật sự có thể đuổi kịp trước khi xiềng xích đánh tới.
Trực tiếp đến trước mặt người đàn ông âm nhu, bóp nát xiềng xích.
- Ha ha.
Một bàn tay Đại Trường Thu nhấc bổng người đàn ông âm nhu đang bị trọng thương lên.
Một bàn tay tay khác chỉ vào Châu Trạch.
Nói:
- Mày khiến Tạp gia tức giận, thật sự, đã rất nhiều năm, không ai có thể khiến tạp gia thật sự tức giận.
- Hôm nay.
- Đừng nói là Địa Tạng Vương Bồ Tát.
- Cho dù Thái Sơn Phủ Quân xuất hiện.
- Hay là chủ nhân lúc trước của U Minh Chi Hải trở về.
- Cũng không thể nào cứu được mày!
Đại Trường Thu mở miệng,
Phát ra một tiếng kêu quái dị, giống như tiếng người nhưng cũng giống tiếng mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận