Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1265: Dạy dỗ

Châu Trạch không động thủ, để cho anh ta tiếp tục nói.
- Gia gia nói, tôi có suy nghĩ, suy nghĩ sẽ vận chuyển, bất kể chuyện gì, đều học rất nhanh.
Đây là… di ngôn sao?
- Nhưng có một chuyện, tôi không học được, đó chính là không biết đánh nhau, gia gia nói, người muốn đưa cho tôi thêm một người nữa, cần một người không nhất thiết phải suy nghĩ tốt như vậy, chỉ cần biết bảo vệ trông nhà là được rồi.
- Cho nên.
- Đã có em gái của tôi.
- Đan Đan! ! !
Một cơn gió màu đỏ vọt ra từ phía cửa phòng bếp.
Tốc độ nhanh, đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc.
- Ầm!
Cơn gió màu đỏ cuốn lấy Châu Trạch nhanh chóng xông về cửa sổ bên kia, bên kia có hàng rào chống trộm, nhưng vào lúc này cửa sổ có thanh chắn sắt lại giống như giấy dán, bị tông xuyên qua.
Người đàn ông bò dậy từ dưới đất.
Toét miệng.
Anh ta không dám lau mặt của mình, cho dù là hiện tại vết máu đang loang lổ trên mặt, nhưng bởi vì lúc này trên mặt anh ta không chỉ có vết máu, còn có những mảnh vụn thủy tinh dày đặc chằng chịt kia.
Người đàn ông đi tới trước cửa sổ.
Thò đầu ra.
Nhìn xuống dưới.
Em gái của anh ta đánh nhau rất được đó, là đánh nhau phi thường phi thường được đấy.
Về điểm này.
Anh ta rất có lòng tin.
- Đan Đan, đánh anh ta thành tàn phế đi, đừng đánh chết, một đòn cuối cùng, giữ lại cho tôi!
Người đàn ông la hét với người ở bên dưới.
Nơi này vốn dĩ là một con đường vắng vẻ, lúc này lại là đêm khuya, thêm vào đó, lúc này trên người em gái anh ta lại đang toát ra yêu khí sẽ tạo một từ trường đặc thù ở chung quanh đây, ngăn cách sự chú ý của những người bình thường có thể xuất hiện ở lân cận, cho nên, có thể không cố kỵ gì!
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trên cửa sổ đang la hét cổ vũ em gái của mình cố lên, anh chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất.
Cái áo khoác đang mặc trên người này, hư rồi.
Những quần áo này đều là Oanh Oanh mua cho anh, Châu Trạch không biết giá tiền, nhưng có một lần luật sư An đang từng mang theo giọng nói chua ê răng trêu ghẹo, có ý là, quần áo mà Oanh Oanh mua cho anh, hẳn rất quý rất đắt.
Dưới ngọn đèn đường ở đối diện Châu Trạch.
Trên bóng dáng duyên dáng yêu kiều của cô gái.
Ở trên người cô ta.
Có một luồng hư ảnh sinh khí màu đỏ rực đang không ngừng tan thành mây khói.
Đây là yêu khí.
Aish, Bạch Hồ đưa bác sĩ Lâm về nhà, nếu không, nếu như hiện tại cô ta đang ở đây, nói không chừng còn có thể đi ra nhận thân thích gì đó.
Đương nhiên, cô ta không có ở đây cũng tốt, dường như mấy đại yêu này luôn có thể dính líu tới nhua gì đó, đến lúc đó cô ta lại cầu xin tha mạng với anh, ngược lại còn làm anh khó xử.
Cũng tốt.
Hai tên.
Giết một để một còn lại nản lòng, giữ lại một cái đầu lưỡi.
- Đan Đan, nhanh lên một chút, tôi mặt đau, chờ lát nữa còn phải lên bôi thuốc cho tôi đấy!
Nam tử ở trên cửa sổ lầu ba tiếp tục la hét.
Đan Đan di chuyển.
Cũng giống như lúc trước.
Tốc độ nhanh, gần như đã nhanh đến mức chỉ để lại một luồng sáng màu đỏ.
Châu Trạch nghiêng cổ.
Vị trí khớp xương phát ra chút tiếng giòn vang, ngay sau đó mười móng tay mọc dài ra, trong đôi mắt, một luồng hào quang màu đen bắt đầu hiện lên, ngay cả trên người cũng dần xuất hiện sát khí nhàn nhạt.
- Đan Đan, lên đi, xông lên, Sao? Không đúng!
Dường như người đàn ông đã phát hiện được gì đó, hét:
- Ha ha ha, tôi còn nói ai dám động thổ trên đầu thái tuế nữa đấy, hóa ra là một con cương thi, anh nghĩ rằng anh là cương thi là có thể vô địch hay sao, ha ha ha, Đan Đan, để cho con cương thi này xem thử một chút, cái gì gọi là nghiền ép về nhục thân thực sự!
- Ầm!
Đan Đan vọt tới bên cạnh Châu Trạch, một quyền đập tới.
Vào lúc này, tốc độ của Châu Trạch lại hậu phát chế nhân*, tay phải trực tiếp bắt lấy cổ tay của Đan Đan, sau đó tiếp tục phát lực hướng xuống, cưỡng ép dẫn dắt toàn bộ hướng di chuyển của đối phương!
(*lùi một bước để đánh trẻ đối phương)
- Ầm!
Đơn Đan bị Châu Trạch trực tiếp quăng ngã lộn nhào ở trên lối đi bộ.
Trực tiếp đập ra một cái hố sâu khoảng một thước trên mặt đất cứng rắn.
- Ây… - Người đàn ông.
Ngay sau đó.
Châu Trạch khom gối.
Hạ eo.
Cơ thể nghiêng về phía trước.
Tay trái thuận thế bắt được cổ của đối phương,
- Ông!
Chạy nước rút.
Bắt đầu!
Que diêm quẹt ở trên bề mặt hộp củi đủ nhanh là có thể đánh ra lửa.
Cũng giống chuyện hiện tại ông chủ Châu đang làm.
Đan Đan giống như một que diêm vậy.
Bị anh ma sát một cách nhanh chóng ở trên lối đi bộ.
Sau khi trượt thẳng được hơn năm thước.
Châu Trạch buông tay.
Cơ thể Đan Đan lại dựa theo quán tính mà tiếp tục trượt đi, cô ta cắn răng, hai tay đột nhiên bám ở trên mặt đất muốn ngừng cơ thể của mình lại, nhưng một giây sau đó Châu Trạch lại đuổi theo, năm móng tay trực tiếp đâm vào bụng của cô ta.
- Phốc!
Hoạt động chấm dứt.
Cơ thể Đan Đan bắt đầu co giật.
Thi độc của cương thi bắt đầu điên cuồng xâm nhập vào cơ thể của cô ta, nhanh chóng phá hư cấu trúc cơ thể của cô ta.
Quan trọng nhất là.
Thi độc của Châu Trạch, thế nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà những cương thi hoang dã thông thường kia có thể so sánh được.
- A a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ phá vỡ sự yên lặng của màn đêm nơi này.
Chẳng qua là tiếng hét này, không cách nào dẫn tới sự chú ý của người ở lân cận được, thậm chí còn không cách nào đánh thức bọn họ từ trong giật mộng nữa.
- Không! ! ! ! ! !
Người đàn ông trực tiếp nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Sau khi lăn mấy vòng ở trên mặt đất.
Lại nhanh chóng chạy về phía của Châu Trạch.
- Ông!
Châu Trạch rút móng tay trong người người phụ nữ kia ra.
Con gái uể oải ngã trên đất.
Yêu khí trên người bắt đầu tiết ra ngoài một cách nhanh chóng.
Ông chủ Châu thu hồi móng tay lại, lại cẩn thận dùng đầu ngón tay móc ra một túi khăn ướt từ trong túi tiền của mình, cực kì tỉ mỉ lau chùi móng tay của mình.
Người đàn ông cực kì lo lắng nhìn cô gái nằm ở dưới đất.
Sau đó lại sống chết nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Đưa tay ra.
Nói:
- Rốt cuộc thì anh là ai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận