Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 336: Như chân với tay

- Răng rắc... ... Răng rắc... ... Răng rắc... ...
Người phụ nữ đang không ngừng kề mặt sát cửa, liếm lên. Thậm chí còn có chảy nước miếng chảy ra bên miệng cô ta, mang theo một loại khẩn cấp không che giấu chút nào.
Cô ta thật sự đói bụng.
Giống chó cưng được nuôi nấng trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm vậy, cô ta chỉ ước gì có thể trực tiếp nhào tới trên người mình, hiện tại đang dùng móng vuốt cào xé trên mặt đất, mạnh mẽ kiềm chế.
Châu Trạch mở vòi hoa sen, tạt nước lạnh lên mặt mình. Anh cần phải yên tĩnh một chút, nhất là vào lúc này, bình tĩnh vô cùng quan trọng.
Đầu tiên, đây không còn là ảo cảnh gì nữa.
Nhưng chính vì đây không phải ảo cảnh, anh mới cảm thấy càng thêm đáng sợ, càng thêm khó hiểu.
Tuy rằng Châu Trạch là một quỷ sai, nhưng trong thế giới hiện thực xuất hiện tình huống như vậy, vẫn khiến anh cảm thấy khó có thể tiếp nhận như trước.
Nhất là khi chỗ dựa lớn nhất hiện tại của mình lại chạy vào trong gương mất. Anh ta đang hô hào gì đó, anh ta đang mắng nhiếc gì đó, nhưng mình không nghe được.
Nếu hiện tại Châu Trạch có thể nhắn tin cho bạn bè.
Nhất định nội dung sẽ là:
Tôi là Châu Trạch.
Hiện tại tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Lá bùa của lão đạo đã cháy phần lớn, chỉ còn lại một chút xíu.
Tắt vòi nước, Châu Trạch ngồi trên bồn cầu, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Anh phải bình tĩnh lại, cần phải tỉnh táo.
Nếu không có ý thức kia trợ giúp, bản thân mình liền không sống nổi, vậy mình còn lăn qua lăn lại cái rắm, cứ yên yên tĩnh tĩnh đợi người ta thức tỉnh, hoàn thành việc giao nhận là được.
Người mình có thể dựa dẫm nhất, vẫn nên là chính bản thân mình.
- Phù... ... Phù... ...
Hít sâu, bình phục tâm tình.
Bởi vì từ từ nhắm hai mắt, cho nên Châu Trạch không phát hiện. Lúc này, sau khi cái vị trong gương thấy Châu Trạch bình tĩnh lại, ngồi xuống, anh ta cũng dần qua ngưng giãy dụa, ngưng rít gào, ngưng chửi mắng, dường như đã thay đổi thành một người khác, bắt đầu bình tĩnh hẳn lại.
Bên ngoài có một người phụ nữ chờ ăn cơm. Ông chủ Châu không biết, người phụ nữ phía ngoài là một bạch cốt tinh, tựa như quỷ nhưng lại không phải quỷ, tựa như yêu nhưng lại không phải yêu, tồn tại rất mâu thuẫn.
Cô ta vốn là thứ được sinh ra từ sai lầm.
- Rầm!
Phần còn lại của lá bùa đã bị đốt cháy, hóa thành tro tàn.
Cùng lúc đó.
Cửa cũng bị phá ra.
Hai tay người phụ nữ cầm dao phay vọt vào.
Châu Trạch mở bừng mắt ra.
Áo giáo võ sĩ xuất hiện trên người anh.
Lúc trước, sở dĩ anh không triệu hồi áo giáp, là vì anh tự tin với thực lực của bản thân mình sau khi ý thức kia thức tỉnh, hóa thành cương thi, có thể miểu sát tất cả.
Hiện tại.
Anh chỉ có thể cố gắng thi triển toàn bộ lực lượng mà bản thân mình có thể thi triển được.
- Leng keng! Leng keng!
Dao phay điên cuồng chém lên trên áo giáp. Lực va đập đáng sợ khiến Châu Trạch thiếu chút nữa té ngã trên đất, trên áo giáp cũng hiện ra vết sâu đáng sợ. Có trời mới biết người phụ nữ này có lực đạo mạnh mẽ tới nhường nào!
Cho dù chỉ là dao phay thông thường, nhưng sau khi cô ta quơ múa, đoán chừng một đầu trâu cũng có thể một đao miểu sát.
- Bốp!
Móng tay của Châu Trạch giữ chặt lấy cổ tay đối phương. Ngay sau đó, anh nhanh chóng nghiêng người, đẩy về phía trước. Người phụ nữ bị Châu Trạch đẩy về một phương hướng khác.
Mặt và ngực của người phụ nữ dính lên trên tường gạch men sứ của phòng vệ sinh. Cô ta đang không ngừng vặn vẹo, quần áo trên người cô ta đã nứt ra từ trước, nhưng lúc này, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng không có hứng thú thưởng thức “vẻ đẹp” kia.
Rất nhiều người đều nói, thưởng thức một người, phải xem nội tâm của người ấy, mà không phải chỉ nhìn vẻ ngoài của người ấy như xem đồng hồ được.
Nhưng thực sự sau khi xé ra lớp da máu chảy đầm đìa, để mình có thể nhìn thấu những thứ ở bên trong.
Mình sẽ cảm thấy.
Vẫn nên xem da thì hơn.
Vẫn nên xem bề ngoài thì hơn!
- Ăn cơm thôi!
Hai tay người phụ nữ chống mặt tường, đẩy về phía sau. Vách tường gạch men sứ bắt đầu rạn nứt, vết nứt như mạng nhện đang không ngừng kéo dài ra.
Móng trên ngón tay trái của Châu Trạch hóa thành lưỡi hái, trực tiếp đâm vào vị trí hông sau lưng người phụ nữ.
Người phụ nữ không hề cảm thấy đau đớn, càng không kêu gào thảm thiết, thậm chí cô ta còn quay đầu lại, tiếp tục chảy nước bọt nhìn Châu Trạch.
Giống như đang nói.
Chào ngươi!
- Xuống đi!
Châu Trạch dùng hết khí lực toàn thân của đè lên, thậm chí còn tính cả thể trọng của mình. Nửa người trên của người phụ nữ bị ép xuống, gương mặt không còn sót lại bao nhiêu da thịt lập tức bị Châu Trạch đè vào bên trong bồn cầu.
Người phụ nữ bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Cô ta muốn đứng dậy.
Muốn bắt được Châu Trạch.
Muốn ăn thịnh yến của mình ngày hôm nay!
Nhưng hai cặp móng tay dài của Châu Trạch lại như thép, kẹt chặt thân thể của cô ta. Giống như máy đóng sách, gắt gao kiềm chế cô ta ở nơi này.
Không gian trong phòng vệ sinh lại chỉ lớn chừng đó, cộng thêm sự tồn tại của bồn cầu, khiến Châu Trạch có thể lợi dụng không gian tiến hành hạn chế người phụ nữ này.
Người phụ nữ vẫn còn đang tiếp tục giãy giụa.
Tiếng ma sát của móng tay và xương cốt vô cùng chói tai.
Theo cô ta không ngừng giãy giụa, Châu Trạch còn có thể nhìn thấy vị trí móng tay mình bắt đầu có máu tươi chậm rãi thấm ra. Hiển nhiên, móng tay mình đã bắt đầu hơi không chịu nổi.
Trong


Tây Du Ký


, nếu không phải Đường Tam Tạng ngăn cản hết lần này đến lần khác, Tôn đại thánh đã có thể một gậy đánh chết bạch cốt tinh. Cho nên phần lớn người đều cảm thấy, bạch cốt tinh chỉ có thể biến hình để lừa gạt người mà thôi, không có bản lĩnh gì lớn.
Nhưng ông chủ Châu lại không phải Tôn đại thánh. Cái vị trước mắt này thật sự có vẻ như "đao thương bất nhập". Cốt cách của cô ta cứng rắn hệt như hợp kim.
Phải biết rằng trước đây móng tay ông chủ Châu sắc bén đến mức đủ để "chém sắt như chém bùn", nhưng sau mỗi lần xảy ra xung đột, chỉ có thể để lại một vết tích màu trắng nhàn nhạt trong xương cốt của đối phương, thậm chí còn không thể tính là lỗ hằn!
- Làm sao bây giờ!
Châu Trạch hô lên.
Trong phòng vệ sinh, chỉ có hai người là anh cùng người phụ nữ này.
Vậy mà.
Châu Trạch rõ ràng.
Trong gương còn có một.
Nếu như đêm nay ông chủ Châu không nhịn được, thực sự thành món ăn trên bàn ăn của người phụ nữ này. Thứ phải chết đi, không riêng gì bản thân Châu Trạch.
Trước đây, vì sao đối phương muốn gắng gượng thức tỉnh hỗ trợ Châu Trạch mỗi khi Châu Trạch gặp phải nguy hiểm.
Cũng chính là vì nguyên nhân này.
Thật ra, anh ta và Châu Trạch luôn chỉ có một mình. Nếu Châu Trạch xong đời thì anh ta cũng xong đời.
Cho nên, dù mỗi lần anh ta thức tỉnh xong đều sẽ bị tiêu hao lớn, đồng thời còn phải trả một cái giá lớn.
Nhưng anh ta luôn phải lần lượt tỉnh lại lau mông giúp Châu Trạch.
Châu Trạch trong gương vươn tay.
Như lột chuối tiêu.
Chậm rãi bóc da thịt trên ngón tay của chính mình, lộ ra xương trắng khiến da đầu người ta tê dại.
Hết thảy tất cả.
Có vẻ như rất trôi chảy.
Cũng rất yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này không chỉ riêng chi tiết hiện tại anh ta không thể nói.
Mà còn là loại yên tĩnh đối với thân thể.
Đối với máu thịt.
Đối với đau đớn.
Chẳng thèm ngó tới!
Sau đó.
Anh ta bắt đầu chậm rãi vươn ngón tay chỉ còn xương trắng vào miệng, chậm rãi hút.
Như anh ta đang ăn một xiên cốt nhục tương liên trong tiệm đồ nướng, phía trên còn rải ớt cay.
- Két...... ... Két...... ...
Xốp giòn như vậy.
Sướng miệng như vậy.
Cái vị trong gương kia.
Không ngờ lại đang thật sự biểu diễn một màn chảo sắt hầm cách thủy...
Không đúng.
Là đang biểu diễn một màn tự mình ăn mình!
Anh ta rất tập trung tinh thần ăn.
Ăn tới vô cùng chuyên chú.
Ngay sau đó.
Anh ta quay qua phất phất tay với Châu Trạch.
Trong năm ngón tay.
Đã có một ngon mất tăm.
Mà một ngón tay kia còn đang nằm trong miệng anh ta, anh ta cũng tiếp tục thưởng thức, nhai nuốt...
Ăn bản thân mình?
Châu Trạch nghĩ.
Ăn bản thân mình để tăng cường lực lượng?
Đây là cương thi bí thuật?
Trong gương, sắc mặt Châu Trạch bỗng biến đổi.
Hẳn là anh ta nghe được tiếng lòng của Châu Trạch.
Tuy rằng hiện tại anh ta đang ở trong gương, nhưng thật ra, anh ta và Châu Trạch vẫn tương liên.
Anh ta bắt đầu điên cuồng mà rít gào và chửi mắng.
Phảng phất như anh ta ước gì có thể xé nát thằng ngu này ra!
Chỉ tiếc, anh ta không thể ra khỏi chiếc gương, không về được.
Nếu không, anh ta thực sự sẽ lôi kéo Châu Trạch cùng nhau tuẫn táng cho xong việc!
Không phải ăn bản thân mình?
Đó là ăn?
Châu Trạch cúi đầu.
Nhìn người phụ nữ bị hai kẹp móng tay như “lưỡi hái” của mình đè trên bồn cầu trong toilet, không thể nào thoát thân được.
Thật là khẩu vị nặng...
Ông chủ Châu không phải người cơm càng trắng tinh càng thích, gỏi thái càng nhỏ càng tốt. Đời trước anh xuất thân từ cô nhi viện, trên phương diện ăn uống cũng không có yêu cầu gì nhiều.
Đời này, trong một khoảng thời gian rất dài, việc "ăn cơm" đã trở thành vấn đề rất lớn với anh. Có thể ăn hết cơm đã tính là cám ơn trời đất lắm rồi, về phần ăn được uống tốt, anh càng sẽ không cưỡng cầu.
Nhưng nói một nghìn nói một vạn.
Hành vi trực tiếp ăn tươi này.
Thật khiến người ta cảm thấy khó đón nhận, đúng không?
- Rầm!
Cảm giác đau đớn ray rức kéo tới.
- Hí... ...
Châu Trạch đau đến thiếu chút nữa giơ chân.
Vậy mà móng tay trên tay trái của anh lại trực tiếp đứt gãy. Ngay cả móng tay anh cũng bị bật ngửa lên, máu thịt be bét.
Tay đứt ruột xót.
Nhất là móng tay của ông chủ Châu khác với móng tay thông thường. Lúc này, cảm giác đau đớn nó mang đến lại càng thêm mãnh liệt.
Vốn là mười chiếc móng tay, khó khăn lắm mới có thể kiềm chế người phụ nữ.
Hiện tại đã đứt gãy một chiếc.
Lại càng khó khăn ngăn chặn người phụ nữ một cách triệt để.
Mà dường như cô ta cũng nhận được cổ vũ từ hành động này.
Giãy giụa càng thêm hăng say.
Trong phòng vệ sinh.
Truyền đến tiếng thở hổn hển của người phụ nữ chỉ còn xương trắng.
Mang theo một loại vận luật cực mạnh.
Cô ta đang không ngừng nỗ lực đứng lên, quay đầu lại.
Nhưng mỗi lần mạnh mẽ đứng lên lại bị Châu Trạch đè ép trở về.
Song phương phân cao thấp, duy trì liên tục cho tới bây giờ.
Không có thời gian do dự.
Cũng không có khả năng do dự nữa.
Châu Trạch hé miệng.
Trực tiếp cắn về phía sau lưng người phụ nữ!
Nanh vuốt của anh cũng đã sớm thu lại.
Dù sao hiện tại anh không có biện pháp tiến vào trạng thái cương thi.
Lại thêm.
Xương cốt da thịt của người phụ nữ này cứng rắn tới mức ngay cả móng tay của mình cũng không thể để lại dấu vết, chỉ dựa vào hàm răng nanh, có thể sao?
Sau lưng người phụ nữ chỉ còn lại không tới một phần ba vị trí còn da thịt, những nơi còn lại đã sớm chỉ còn lại xương trắng. Nhưng trên xương trắng kia còn lưu lại một loại dịch nhờn màu trắng khiến kẻ khác muốn nôn mửa, hệt như tiêu bản được ngâm trong formalin.
Châu Trạch cắn một miếng lên da thịt đối phương.
Lần cắn này anh không giữ lại chút lực lượng nào, cũng không dám giữ lại lực lượng.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T... ...
Hàm răng không ngừng ma sát trong xương cốt đối phương.
Châu Trạch đau đến mũi đau xót, nước mắt cũng chảy ra.
Không cắn nổi.
CMN!
Đây là cái thứ quái quỷ gì!
Chẳng lẽ mình phải bỏ người phụ nữ này vào nồi sắt, nấu sôi.
Hoặc là nấu thịt kho tàu, trộn xào một chút?
Nhưng có thể sao?
Bản thân mình sắp không thể khống chế nổi người phụ nữ này.
Nếu để cho cô ta thoát khốn.
Người bị hấp hoặc thịt kho tàu chính là mình, chính như ngay vừa rồi khi vũ điệu kết thúc, người phụ nữ kia đã bưng ngang mình lên đi vào phòng bếp.
Khi cô ta còn sống chắc hẳn cũng là người chú ý kiểu cách.
Không thích ăn tươi nuốt sống đơn thuần.
Thích tự mình nấu nướng thức ăn.
Nhưng một khắc sau.
Khi trong miệng Châu Trạch bắt đầu tiết ra nướt bọt, nhiễm tới trong xương cốt người phụ nữ.
Trong thoáng chốc.
Châu Trạch cảm thấy xương cốt mình đã cắn.
Hình như đã mềm ra một chút.
Hình như hàm răng mình cũng có thể đâm vào sâu hơn.
Đây là ảo giác của mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận