Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 910: Lấy mạng trả! (1)

- Còn có thể tìm được địa điểm vận hành của công ty này ở Thông Thành không? Cho dù là trước kia.
- Đã tìm được, ở Sùng Xuyên, cách nam phố không xa.
- A, còn là ở ngay cửa nhà tôi nha.
Châu Trạch chống ba tong.
- Vậy thì đi xem một chút đi.

Bất kỳ một sự vật nào, có chỗ tươi sáng, thì nhất định là có một mặt u ám.
Nơi này, cách khu vực phồn hoa sầm uất ở trung tâm thành phố cũ của Thông Thành thực sự không xa, chỉ cách hai khu phố, nhưng giống như là Uncle Sam ở cách vách Mexico vậy. (uncle Sam - chú Sam: biệt hiệu và là hình tượng nhân hóa của Hoa Kì)
Dơ bẩn.
Hỗn loạn.
Sai trái.
Nghèo nàn và cũ nát.
Đường nhỏ đầy nước bẩn.
Tràn đầy một loại mùi vị kết hợp giữa thành thị và nông thôn vào thập niên 90 của thế kỷ trước.
Nghe nói năm đó nơi này vốn định tiến hành phá cầu cùng với trọng tân khai phát, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, dẫn đến không thể làm được, lúc ấy là thời kì xây dựng bất động sản đang phát triển với khí thế hừng hực nhất.
Mà sau đó, kèm theo giá phá dỡ và thành phẩm càng ngày càng lớn, nơi này cũng đành bị gác lại, hình thành một “Vết sẹo” trong khu thành thị của Thông Thành.
Trụ sở chính của “Thiếu tiền thôi”, ở trong hẻm nhỏ ở nơi này, giống như là khu dân cư cho thuê lại, ở cổng của hẻm nhỏ còn có bảng hiệu của công ty treo ở nơi đó, dù là công ty đã sớm vỡ nợ, nhưng vẫn bảo tồn được vết tích nó đã từng tồn tại.
Theo bảng chỉ dẫn một mực đi thẳng vào.
Ba tong của Châu Trạch chống ở trong rãnh nước, cơ thể đứng ở một bên.
Luật sư An, lão đạo cùng với lão Trương đều đứng ở sau lưng anh.
Mọi người đồng thời dừng bước.
Cũng không phải là muốn cùng chụp ảnh lưu niệm ở đây.
Tỷ như vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó mọi người trong tiệm sách đã đến đây hàng ma trừ yêu.
Mà bởi vì mọi người cách cửa sổ kiếng nhìn thấy.
Công ty cho vay trực tuyến vốn là đã sớm vỡ nợ.
Bên trong lại tiếng người huyên náo như cũ, bày ra cảnh tượng văn phòng nhộn nhịp.
Trong phòng.
Quỷ khí bao trùm.
Đây là kiểu mẫu của chết cũng phải nghiêm túc làm việc.
Châu Trạch châm điếu thuốc.
Cười trêu chọc:
- Thật sự là nên tìm một cái máy quay phim có thể quay được bọn họ, sau đó đưa hình đưa cho đám người của Âm Ti đi xem một chút.
Đều là ma quỷ.
Nhìn người khác trách nhiệm bao nhiêu.
Mà không có lý tưởng như bọn họ phải xấu hổ bấy nhiêu.
Lão đạo nghe vậy, lập tức chuẩn bị nịnh hót mà nói:
- Ông chủ nói đúng, rửa hình ra.
- Tiệm sách chúng ta có nên treo một tấm hay không…
Lão đạo vừa nói ra lời vừa rồi, im lặng.
Luật sư An liếc mắt nhìn lão đạo, nghĩ thầm có lẽ nửa năm sau mười nhân vật lớn làm rung chuyển Thông Thành chắc chắn có một phần của lão đạo.
Tựa đề chính là:
« Lão hán thất tuần tuổi già chí chưa già, tấm gương chiến đấu cho việc sáng lập và bảo vệ nền văn minh».
Lão đạo cảm giác trạng thái của mình gần đây hình như có chút không được, vuốt mông ngựa (nịnh hót) lại luôn đánh lên mông ngựa.
Nhưng thấy hình như ông chủ nhà mình không có phản ứng gì, trong lòng lão đạo mới thở dài nhẽ nhõm một hơi, xem ra sau khi ông chủ nhà mình đã trải qua rất nhiều chuyện gần đây, thật sự đã biến hóa rất nhiều.
Châu Trạch mặt đầy bình tĩnh, đưa tay chỉ trước mặt, nói:
- Mau cử ra một người, vào xem tình huống và cảm nhận một chút, tôi cũng không tin, nơi này thật sự là một căn nhà ma.
Mặc dù bên trong rất nhiều người, nhưng không thể nào đều là quỷ.
Cái công ty này, nếu như lợi hại đến mức kéo toàn bộ nhân viên công ty cùng chết, cũng không có khả năng một chút phong thanh chúng ta cũng không nghe thấy.
- Phải cử ai đi mới thích hợp đây? - Luật sư An tiến lên đưa ra một cái thang, giúp một tay.
Lão đạo đột nhiên cảm giác được không khí chung quanh lạnh đi rất nhiều.
- Tốt nhất là tìm người bình thường đi, người chết đi vào có thể sẽ kinh động đến kẻ đó.
Người bình thường? Người sống?
Lão đạo nhìn đằng trước một chút, nhìn bên phải một chút, nhìn bên trái một chút.
Híp mắt.
Không nói ngay ở chỗ này.
Ngay vào lúc này toàn bộ tiệm sách.
Có thể nhận được danh hiệu “người bình thường”.
Trừ lão ra.
Còn có ai?
- Ừ, nên tìm người bình thường, không nên kinh động kẻ đó, trước tiên phải chắc chắn kẻ đó là thứ gì, sau đó nghĩ biện pháp kéo kẻ đó ra.
Luật sư An phân tích rất nghiêm túc.
Ý tứ rất đơn giản, đây là công khai rồi!
Lão đạo đi về phía trước mấy bước.
Đưa tay nhút nhát chỉ vào mặt mình, chậm rãi nói:
- Tôi…
- Ồ, lão đạo không phải là một người bình thường sao, thật thích hợp nha.
Luật sư An rất kinh ngạc nói, giống như mới phát hiện ra lão đạo là người bình thường!
- Đi đi, cẩn thận một chút.
Châu Trạch mở miệng nói.
Lão đạo hít sâu một hơi, xoa xoa đũng quần, lại nhìn sâu vào chư vị một cái, lúc này mới chậm chạp đi về phía trước.
Chờ sau khi lão đạo tiến vào hành lang.
Châu Trạch buông ba tong ra, từ từ ngồi xuống.
Luật sư An ở bên cạnh thì di chueyenr dần về kế bên, phong tỏa một phương hướng khác.
Thật ra.
Bây giờ đã tìm được hang ổ của kẻ đó, lần này xác suất lại để kẻ đó trốn thoát nhỏ hơn rất nhiều rồi, sở dĩ còn cử lão đạo đi vào, cũng là vì để hạ thấp khả năng đào tẩu thành công cuối cùng của đối phương đến xuống thấp nhất.
Lão Trương đứng ở bên cạnh, có chút lúng túng, thành thật mà nói, anh ấy tình nguyện đi vào thay cho lão đạo, anh ấy không sợ khổ cực, cũng không sợ hy sinh.
Nhưng đúng như luật sư An nói, yêu cầu một người bình thường, lão Trương như vậy thì đã không hợp tư cách.
Lúc này.
Nhìn thấy ông chủ cùng luật sư An đều đã chuẩn bị, ngược lại anh ấy lại không biết bản thân nên làm cái gì.
- Lão Trương, anh đứng bên kia, nếu như đến lúc đó cảm thấy âm phong tới hoặc là cảm thấy cơ thể rất lạnh mà nói, anh liền, anh liền, anh liền…
Luật sư An suy nghĩ một chút, do dự trong chốc lát, vẫn nói:
- Anh liền niệm 'ba đại kỷ luật tám mục chú ý’.
- Càng lớn tiếng càng tốt!
Lão Trương theo bản năng cảm thấy có chút buồn cười không đáng tin cậy, lúc này chỉ có thẻ cắn răng gật đầu một cái, đứng ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận