Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1651: Sinh lão bệnh tử (2)

Bồ tát lắc đầu một cái, nói:
- Nhập gia tùy tục, nếu đã tới nhân gian, thì phải tuân thủ quy tắc của nhân gian, tối hôm qua, anh đã phá giới rồi.
Người đàn ông gầy gò cúi đầu xuống, biểu cảm thành kính.
- Càng là thời điểm cảm thấy không có bao nhiêu thứ có thể trói buộc được mình, thì cản phải cẩn thận, bởi vì đó cũng là thời điểm càng càng dễ mắc sai lầm, đừng thấy nơi dương gian này vẫn luôn sóng êm gió lặng, nhưng cuối cùng thì nó cũng có lý do để nó có thể sóng êm gió lặng.
- m dương, không phải là đã thay đổi rồi sao?
- Nhưng còn chưa tới thời điểm nó thể hiện ra.
Bồ tát nói xong, xoay người, đưa lưng về phía biển khơi, nhìn khoang thuyền.
- Tối hôm qua, ta lại nằm mơ.
Người đàn ông gầy gò nghe vậy, biến sắc.
- Không phải là anh đã nghe được rồi hay sao, Giải Trãi, đã chết.
Người đàn ông gầy gò lập tức nói:
- Nhưng anh ta…
- Không có nhưng.
- Giải Trãi chết, sáp nhập vào quy tắc.
- Người bình thường chết, thi thể mục nát trở về với cát bụi.
- Hai chuyện này, thì có gì khác nhau?
- Anh lại kiên quyết nói, Giải Trãi đã chết, nhưng lại còn sống.
- Nhưng ở dương gian này, cũng tương tự như vậy, có người đã chết, nhưng vẫn tồn tại.
- Bồ tát…
- Tôi vẫn cho rằng mình hiểu ngài ấy, cũng vẫn luôn cho là mình đã đánh giá cao ngài ấy, nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện, tôi vẫn không hiểu ngài ấy, vẫn đã xem thường ngài ấy rồi.
- Tôi nói, địa ngục vị không thệ không thành phật.
- Ngài ấy lại trực tiếp đi, ném toàn bộ địa ngục lại cho tôi.
- Quay đầu lại, thế nhưng lại là kết cục như vậy.
- Bồ tát, tôi sẽ giúp ngài tìm được ngài ấy.
- Không tìm được ngài ấy, trừ phi chờ tôi chết thay cho ngài ấy rồi, nếu không thì ngài ấy sẽ không để cho anh tìm được.
- Vậy hiện tại chúng ta…
- Chẳng qua là tùy tiện đi dạo một chút, giống như hóa duyên thôi, hóa được cái gì, thì cứ ăn cái nấy.
- Đi dạo được thứ gì, thì cứ nhìn thứ ấy, gặp phải chuyện gì, thì cứ nhìn chuyện ấy.
Nếu không tính được chỗ người đó ẩn thân.
Vậy hãy để cho duyên phận.
Đi thử một chút.
Xem có thể có thể đụng trúng người đó hay không.
Ánh mắt của Bồ tát nhìn về phía trước của thuyền.
Trong đôi con ngươi ở bên dưới mặt nạ, có một loại mệt mỏi đang lưu chuyển, ẩn sâu bên dưới sự mệt mỏi ấy, chính là một tia thâm thúy.
- Bồ tát, tìm được ngài ấy, là sẽ có thể tìm được biện pháp đúng không ? Có phải là còn phải bắt được ngài ấy hay không.
Bồ tát cười.
Nói:
- Những năm gần đây, vong hồn ở âm phủ rất thích nói một câu, gọi là trời xanh có mắt.
Bồ tát ngẩng đầu lên.
Nhìn lên trên bầu trời.
- Lúc trước ở bên dưới thì không có cảm giác gì, bầu trời ở dưới đó cũng không giống với bầu trời ở dương gian.
- Tôi ngu dốt.
- Anh coi như thanh Hiên Viên kiếm kia, hiện tại đang treo ở trên bầu trời là được.
- Vâng.
Đế Thính ngẩng đầu lên.
Bắt đầu tưởng tượng có một thanh Hiên Viên kiếm che rợp trời đang treo ở giữa thiên không.
- Nếu như tôi tìm được ngài ấy, xác nhận được ngài ấy, vậy thì có nghĩa là, ngài ấy đã thất bại, ngài ấy chạy không thoát được đôi mắt của bầu trời.
- Cho nên, tôi rất không thích cách làm của Hoàng Đế, chính anh ta không muốn đi lên con đường kia, không muốn thành tiên.
- Chuyện này thì thôi đi.
- Nhưng anh ta lại trực tiếp chém một kiếm xuống, chặt đứt con đường trở thành tiên của tất cả mọi người trong tương lai.
- Thậm chí, bản thân đã chết rồi vẫn không yên tâm, để lại quy tắc này, để lại thanh kiếm kia.
- Chỉ cần một ngày thanh kiếm này còn sống trên đời, thế gian này, cuối cùng sẽ không xuất hiện thêm bất kỳ một chân tiên nào.
- Anh ta quá độc đoán, cũng quá không nói đạo lý.
- Cũng bởi vì chính bản thân anh ta không muốn thành tiên, người khác, cũng phải không thể thành tiên.
- Điều này khiến cho những kẻ đến sau, bất luận là có ưu tú đến mức nào, hay là có mở rộng đại đạo đến mức nào, xét từ nghĩa gốc, thật ra thì không khác gì một người bình thường sống được khá lâu cả.
- Vẫn sẽ chết, cho dù là các người có không chết đi, anh ta cũng sẽ giúp các người chết.
- Người bình thường ở dương gian, có do tai nạn, có già, có bệnh, có rất nhiều khả năng, đều sẽ kết thúc sinh mệnh của bọn họ.
- Mà anh ta, mà thanh kiếm kia.
- Chính là thứ mà anh ta cho chúng ta —— Sinh Lão Bệnh Tử.
- Bị nhìn thấy, thì sẽ không tránh thoát được.
- Cho nên, chỉ cần tìm được đời cuối cùng, vấn đề sẽ được giải quyết?
Bồ tát gật đầu.
- Đúng rồi, Bồ tát, có một việc, tôi vẫn luôn rất muốn hỏi.
- Anh hỏi đi, tranh thủ hiện tại tôi vẫn còn tỉnh táo.
Đế Thính nghe được câu này, trong đầu phảng phất lại xuất hiện hình ảnh Bồ tát nhập ma trong miếu nhỏ trên đỉnh Thái Sơn ngày đó, trong một khoảnh khắc, không rét mà run.
Ngày hôm đó, máu tươi của anh ta gần như nhuộm đỏ khắp toàn bộ Thái Sơn ở âm phủ.
Cũng may, Đế Thính cuối cùng vẫn là Đế Thính, lập tức ổn định tinh thần của mình, hỏi:
- Vị kia, theo lý thuyết, hẳn là dưới kiếm cũng sẽ có ngài ấy chứ?
- Tất nhiên.
- Chính bản thân vị kia cũng biết rõ chứ?
- Cõi đời này, cho dù là Hạn Bạt, cũng không dám nói là hiểu rõ Hoàng Đế hơn người đó.
- Nếu đã như vậy, đời cuối cùng giấu chuyện của bản thân đến mức cực kì kín kẽ, thế nhưng vị kia, tại sao hai lần xuống địa ngục, phảng phất đều như thể rất sợ người khác không biết được chuyện ngài ấy vẫn còn sống, rằng ngài ấy vẫn chưa chết.
- Chuyện này, há chẳng phải là đang nói cho thanh kiếm ở trên bầu trời kia.
- Rằng ngài ấy vẫn còn sống sao?
- Ngài ấy làm vậy, là đang chủ động muốn chết sao?
Bồ Tát trầm mặc.
Đế Thính không dám nói thêm nữa.
Một lúc lâu sau.
Cho đến khi trước mặt đã xuất hiện đường bờ biển.
Bồ tát mới chậm rãi mở miệng nói:
- Thật ra thì, người đó mới là kẻ giấu tốt nhất.

- Tôi ngu dốt.
Đế Thính lại lần nữa mong chờ lời giải thích.
Thời gian anh ta trở thành thần thú hộ pháp dưới trướng Bồ tát đã hơn ngàn năm rồi, phương thức chung sống cũng là kiểu càng ngày càng trực tiếp và đơn giản.
Quan hệ của song phương có thể nói là chủ tớ, cũng có thể nói là thầy trò.
Đế Thính có điểm gì nghi hoặc, đều sẽ trực tiếp hỏi lên, cầu được giải thích.
Bồ tát có chuyện hỏi anh ta, cũng sẽ trực tiếp hỏi.
- Phật viết, không thể nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận