Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 203: Vượt ngục!

Cô ấy không biết phải làm sao mới có thể đi ra ngoài được. Nếu cô ấy biết, chính cô ấy đã sớm đi ra ngoài báo thù, hà tất gì phải chờ tới bây giờ?
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ lấy di động ra, di động vẫn không có tín hiệu như cũ, nhưng đột nhiên Châu Trạch lại nghĩ tới một việc, đó chính là lúc trước khi ba tên quỷ Nhật Bản còn ở đây đã có thể gọi điện thoại cho mình, chơi đùa trò quỷ điện báo, liệu không biết có phải bản thân mình cũng có thể làm thế không?
Thử bấm điện thoại của Hứa Thanh Lãng, đầu bên kia điện thoại không ngừng có tiếng chuông chờ, không ngờ lại có thể gọi thông.
Châu Trạch có chút ngạc nhiên đi tới khung ảnh nhìn vào mặt kính, nhìn tình huống của Hứa Thanh Lãng ở bên trong.
Mình vẫn đang gọi điện thoại, mà đầu bên kia cũng truyền đến tiếng “tút tút”, thế nhưng trong mắt mình, căn bản là Hứa Thanh Lãng không hề có ý đi nghe điện thoại.
Gọi thì có thể gọi được đấy, nhưng căn bản là bên kia không hề có phản ứng?
Châu Trạch không nghe được tiếng động từ phía bên kia, nên cũng không biết rốt cuộc là điện thoại của Hứa Thanh Lãng có đổ chuông hay không, nhưng đại khái là điện thoại của cậu ta không hề có chuông.
Châu Trạch lại thử gọi điện thoại cho Bạch Oanh Oanh cùng tiểu loli, kết quả đều có thể gọi thông nhưng đầu bên kia căn bản là không có người nghe.
Trong lúc Châu Trạch thử gọi điện thoại, đám người Bạch Oanh Oanh cùng tiểu loli đã tiến vào khách sạn, ở bên ngoài gõ cửa.
Người mở cửa là Hứa Thanh Lãng, khuôn mặt cậu ta có chút tiều tụy, trông thoát lực giống hệt như người vợ ngoan ngoãn chăm chồng bị bệnh nặng, lao tâm lao lực quá độ.
Mà sự thật cũng đúng là như thế, đêm đó Hứa Thanh Lãng còn đang ngủ, kết quả đột nhiên cậu ta nghe lão đạo hét thảm một tiếng tiểu ra máu, ngay sau đó cậu ta lại thấy Châu Trạch đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Từ một khắc này mãi cho đến hiện tại, Hứa Thanh Lãng vẫn như kiến bò trên chảo nóng, bản thân cậu ta chưa từng buông lỏng lấy một lần.
Bạch Oanh Oanh lập tức tìm được ông chủ đang nằm trên ghế sa lon bất tỉnh nhân sự. Cô ấy trực tiếp quỵ xuống bên ghế sa lon, duỗi tay nắm chặt tay ông chủ, lại còn không ngừng kêu gào ông chủ mau tỉnh lại, không nên bỏ lại một mình Oanh Oanh.
Người chung quanh nhìn thấy một màn này, khóe miệng đều giật giật theo bản năng.
Cho xin đi.
Châu Trạch còn chưa chết đâu.
Cô làm vậy thật sự là có chút khoa trương rồi, không phải cô định làm như tiểu thiếp của mấy gia tộc lớn thời cổ đại, sau khi khóc xong lập tức đi thu dọn châu báu nữ trang chuẩn bị chạy trốn đấy chứ?
Tiểu loli thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, đứng trên lập trường của cô bé, dường như cô bé càng coi trọng chuyện hiện tại rốt cuộc Châu Trạch có còn ý thức hay không. Nếu như anh có ý thức mà hôn mê, như vậy tính mạng mình còn đang nằm trong tay anh, nhưng nếu anh triệt để mất đi ý thức mà hôn mê.
Vậy liệu có phải chỉ cần mình ra tay giết anh ngay lúc này là bản thân mình có thể được tự do rồi không?
Đương nhiên, tiểu loli cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, giống như khi đàn ông đi trên đường nhìn thấy người đẹp Hoàn phì Yến sấu sẽ theo bản năng méo mó một chút, mà cô bé cũng chỉ dám tưởng tượng một chút chứ không dám đánh cuộc.
(1) Hoàn phì Yến sấu: ý nói đến Dương Ngọc Hoàn xinh đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến thì thân hình thanh mảnh, uyển chuyển bay lượn tựa tiên nữ trên trời.
Cuối cùng, tiểu loli đi tới bên cạnh Châu Trạch, kiểm tra tình huống của Châu Trạch.
Lão đạo ở bên cạnh bắt đầu nói thật cặn kẽ những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
- Thế nào? - Bạch Oanh Oanh hỏi tiểu loli.
- Linh hồn còn đang ở đây. - Tiểu loli cau mày nói: - Nhưng không hoàn toàn.
- Không hoàn toàn?
Tiểu loli nhìn khắp bốn phía, dường như cô bé đang tìm thứ gì đó.
- Đúng vậy, không hoàn toàn, cho nên anh ấy không có biện pháp tỉnh lại.
Lão đạo ở bên cạnh nghe vậy, nói: - Hình như tôi nhớ trong Phong Thần bảng có một nhân vật phản diện nắm trong tay một pháp bảo, có thể lấy đi một bộ phận hồn phách của con người.
Tiểu loli không để ý tới lời mấy lời lảm nhảm của lão đạo, càng không có thời gian đi nghiên cứu Phong Thần bảng gì gì đó với lão, cô bé bắt đầu đi lại trong gian phòng, nhất là khi nhìn thấy trong phòng vệ sinh có đầy mảnh kính vỡ, ánh mắt của cô bé lại bắt đầu chú ý tới những vật dụng có thể phản quang được nhiều hơn.
Thậm chí, cuối cùng tiểu loli còn đứng trước khung ảnh Mã đáo thành công được làm bằng kính trong phòng khách, bắt đầu nhìn thẳng vào phía trong kính.
Dưới thị giác của Châu Trạch, hiện tại tiểu loli giống như đang đối diện với mình, thế nhưng hẳn là cô bé không nhìn thấy bên trong. Dù vậy, điều này đã đủ lộ ra trình độ cùng kiến thức hơn người của cô bé.
Lão Hứa cùng lão đạo vẫn đang một mực nghiên cứu chuyện làm thế nào mới khiến Châu Trạch đang hôn mê tỉnh lại, căn bản không hề nghĩ tới thật ra Châu Trạch đang ở ngay bên cạnh họ, chỉ có điều anh đã bị nhốt lại rồi.
- Cô bé ấy có thể nhìn thấy anh sao? - Cô gái Nhật Bản đang ở bên cạnh mở miệng nói.
- Cho cô ấy một khoảng thời gian nhất định cô ấy mới có thể phát hiện. - Châu Trạch tiếp tục xem di động, thật ra hiện tại anh nhận ra một vấn đề rất lúng túng là, cho dù anh có cho tiểu loli một thời gian ngắn, cho dù cô bé có thể xác định chắc chắn bản thân mình đang ở trong gương.
Thế nhưng phải làm sao mới có thể đưa mình ra ngoài?
Khẳng định là phải có biện pháp đi ra khỏi đây, Châu Trạch tin tưởng điều này. Đây cũng giống như khi anh đối diện với một trò chơi phức tạp, nhưng chỉ cần có đủ thời gian anh sẽ có thể qua màn, đương nhiên không thể tránh khỏi vô số lần thất bại tìm kiếm kinh nghiệm. Mà hiện tại Châu Trạch lại không có nhiều thời giờ như vậy, phải biết rằng ba con quỷ Nhật Bản kia đã ở chỗ này một năm, hơn nữa quan trọng nhất là có lẽ bọn họ đã chơi trò chơi này tới năm trăm năm!
- Ken két.
Ngoài cửa truyền tới tiếng thủy tinh vỡ.
Cô gái Nhật Bản nhìn Châu Trạch, nói: - Giờ cơm.
- … - Châu Trạch.
- Anh không đi sao? - Nhật Bản cô gái tiếp tục hỏi.
- Cô rất đói bụng sao? Hoặc đúng hơn là cô sẽ thấy đói sao? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi chỉ muốn đi ra ngoài một chút.
Châu Trạch đã hiểu rõ, đối với người trong gương này, giờ cơm giống với giờ phạm nhân có thể ra khỏi phòng giam hóng gió vận động thay đổi không khí một chút.
- Tôi không có hứng…
Châu Trạch còn chưa nói hết lời.
Bỗng nhiên bên ngoài lại không ngừng truyền đến tiếng “răng rắc răng rắc ken két".
Châu Trạch lập tức đi về phía bên kia, mở cửa.
Đúng vậy.
Bên ngoài vốn chỉ có một đường hầm thủy tinh thông thẳng tới phòng ăn, nhưng không ngờ lúc này thủy tinh bốn phía lại có thể bắt đầu liên tiếp vỡ vụn ra, càng ngày càng nhiều vong hồn bắt đầu mờ mịt du tẩu về bốn phía, dường như bọn họ đã bị mất đi ràng buộc vốn có, khiến chân tay bọn họ luống cuống.
- Chuyện này là thế nào? - Châu Trạch hỏi cô gái Nhật Bản sau lưng.
- Tôi cũng không biết. - Cô gái Nhật Bản cũng lộ ra vẻ mặt giật mình.
Châu Trạch đi ra ngoài cửa, thủy tinh khắp bốn phía từ xa đến gần đang tiếp tục vỡ vụn, điều này khiến đáy lòng Châu Trạch dấy lên một loại dự cảm rất xấu, hiện tại thật ra anh cũng là phạm nhân đang bị giam giữ ở chỗ này, mà thủy tinh ở đây lại có thể lý giải thành lan can sắt trong ngục giam. Hiện tại lan can sắt đang không ngừng vỡ vụn biến mất, đối với phạm nhân thì đây vốn là một chuyện tốt đẹp, bởi vì bọn họ có thể được tự do một lần nữa.
Nhưng đối với Châu Trạch anh lại không cảm thấy vậy, bởi vì điều này đồng nghĩa với cấm chế cùng ràng buộc của nơi này đang đi về hướng tiêu vong, mà những thứ vốn đang bị trấn áp kia cũng đã rục rịch chuẩn bị chạy trốn.
Vong hồn ở nơi này càng lúc càng nhiều, bởi vì sự đặc thù của núi Giang Quân dẫn tới vong hồn của những người đã chết ở vùng phụ cận cũng sẽ theo bản năng hội tụ đến nơi này, có chút giống với chậu tụ bảo.
Mà lúc này, đám người ấy bắt đầu mờ mịt đi về phía trước, dường như đã nhận được một sự chỉ dẫn nào đó vậy.
Châu Trạch đi trong đám người, anh thực sự muốn biết cội nguồn dẫn tới tất cả những chuyện này là gì.
Rốt cục.
Châu Trạch cũng nhìn thấy một lá cờ ở nơi xa xa phía trước.
Mà ở phía dưới lá cờ này.
Có đặt ba bộ áo giáp võ sĩ Nhật Bản màu đen, trên áo giáp còn có rất nhiều vết thương cùng chỗ hư hại, lại còn hiển lộ ra một loại lành lạnh đặc thù.
Cờ xí tản mát ra tia sáng màu đen, bao phủ một vòng tròn, phàm là vong hồn bị hấp dẫn tới đây, chỉ cần đi vào vòng tròn này lập tức sẽ bị một sợi dây đen mảnh dài hẹp buộc chặt, mà ba bộ áo giáp vốn được gấp chỉnh tề đặt ở chỗ kia.
Bên trong.
Bắt đầu chậm rãi bành trướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận