Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1511: Không biết bộ mặt thật của Lư Sơn* (1)

(*Lư Sơn chân diện mục: Lư Sơn nằm ở phía Bắc tỉnh Giang Tây, TQ; là một những ngọn núi nổi tiếng nhất ở TQ. Thành ngữ này có xuất xứ từ bài thơ Đề Tây Lâm bích của Tô Đông Pha. Khi đến thăm chùa Tây Lâm ở gần núi Lư, Tô Đông Pha có đề thơ lên vách, dịch nghĩa của bài thơ: Nhìn ngang thành dãy, nhìn nghiêng thành chỏm / Do đứng xa, gần, cao, thấp, mà mỗi nhìn mỗi khác / Không biết mặt mũi thật của núi Lư nó thế nào / Ấy bởi người nhìn đang đứng ngay trong núi ấy.)
Chẳng qua là, cánh tay vừa mở rộng ra, lại nhìn một mảng vết máu lớn ở trên y phục của lão đạo một phen, ông chủ Châu Trạch dừng lại một chút, thay đổi phương hướng cánh tay chuyển thành duỗi người.
Nói:
- Đi tắm đi, nơi này giao cho đám người luật sư An tới xử lý.
Lão đạo cúi đầu xuống, nhìn y phục của mình một chút, có chút sững sờ, nhưng vẫn là gật đầu nói:
- Được, ông chủ.
Cửa cuốn được kéo lên từ bên trong.
Ba người đàn ông đang ngồi xổm ở ngoài cửa đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Lão Trương chỉ chân thành mà cười, anh ấy thật lòng cảm thấy vui vẻ khi lão đạo có thể khôi phục lại.
Phùng Tứ cũng chỉ là thở phào nhẹ nhõm một hơi, về phần chuyện lão đạo có biến thành cương thi hay không, anh ta cũng không quá để ý.
So với phương châm đi bộ bằng nhiều chân của luật sư An, Phùng Tứ vẫn cảm thấy, chỉ cần Châu Trạch cùng với vị đại nhân vật ở bên trong cơ thể Châu Trạch kia không có chuyện gì, tương lai của anh ta đã có thể sáng bừng rồi.
Luật sư An thì đang không kiềm chế được cảm xúc cùng nước mắt của mình mà chủ động nhào về phía lão đạo,
- Lão đạo à, ông đã hù chết tôi rồi đấy!
Lúc này, nhiều lời hơn nữa, cũng không cách nào hình dung ra được sự kích động của Bình Đẳng Vương An trong lúc này.
Lão đạo có chút kinh ngạc, nhưng loại cảm giác được đồng đội thực lòng quan tâm này, ông ta vẫn cảm nhận được, ôm chặt lấy luật sư An.
Hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau thật chặt.
Máu me một mảng.
...
Tắm xong, đổi một bộ đạo bào, cả người lão đạo trở nên nhẹ nhàng sảng khoái hơn, vốn dĩ vẻ bề ngoài của ông ta đã rất được, có một loại khí chất phù hợp với thẩm mỹ “tiên phong đạo cốt” của đại chúng.
Lần này, dường như là bởi vì vừa mới đi dạo một vòng trong thời khắc sinh tử, trên người lại càng có thêm một loại cảm giác siêu nhiên không nói rõ được cũng không thể miêu tả ra được.
Tiểu Hầu Tử “Chít chít chi” cực kỳ hưng phấn mà nhảy lên trên bả vai của lão đạo, cực kì thân mật ôm lấy cổ của lão đạo mà cọ cọ.
- Ha ha.
Lão đạo cười ha hả, đi tới bên trên quầy bar, vừa ngồi xuống, Hứa Thanh Lãng đã bưng lên một phần canh chim bồ câu.
- Ha ha, sao lại như vậy được chứ.
Lão đạo có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn là bưng bát canh lên, uống một ngụm canh, nói với Hứa Thanh Lãng:
- Ha ha, uống thật là ngon.
Chim bồ câu ở trong phòng bếp là do Oanh Oanh chuẩn bị từ sau khi ông chủ tỉnh dậy, muốn thỉnh thoảng bắt một con bồi bổ cho ông chủ.
Lần này, Hứa Thanh Lãng cũng coi như là mượn hoa hiến phật.
Vào lúc này, giày vò cho tới bây giờ, sắc trời cũng đã bắt đầu sáng rồi, từ lần sét đánh vào bữa cơm tối hôm qua cho đến bây giờ, trong lúc vô tình, một buổi tối, cứ như vậy mà trôi qua.
Sau khi lão Trương ăn bữa sáng xong thì đã trở về cục đi làm, luật sư An thì mang theo Phùng Tứ đi hoàn thành những lời ông chủ phân phó trước đó, tiến hành chỉnh hợp lại thế lực mới nổi – đám Táo quân kia vừa mới xuất hiện ở Thông Thành kia.
Chuyện này nên làm sớm chút nào thì hay chút đó, dĩ nhiên, đồng thời còn phải tuân thủ phương châm thống nhất của ông chủ ———— lấy việc giúp người làm niềm vui.
Tin tưởng không bao lâu nữa, đám sơn thần thổ địa ở Thông Thành này sẽ tương tự như thông gia gặp nhau như người một nhà, hài hòa tốt đẹp thật hạnh phúc.
Lão đạo đặt chén cháo xuống, còn muốn vác theo cây chổi đi ra ngoài quét sân, khiến Hứa Thanh Lãng – người đã làm xong bữa sáng đang chuẩn bị đi ngủ bù – có chút ngoài ý muốn mà nói với lão đạo:
- Không ngủ một giấc sao?
- Không ngủ được nói, cảm giác hiện tại tinh lực bên trong cơ thể đang cực kì sung mãn.
- Sớm biết thì đã nói lão An đừng đi vội như vậy, trước tiên mang ông đi ra ngoài vui chơi một chút.
Loại “vui chơi một chút” này, chính là loại vui đùa đáng nghiền ngẫm một phen đấy.
- Nghiêm trị đấy.
- Lão An là tài xế lâu năm, giỏi tìm nguồn cung cấp trong mưa bom bão đạn.
Hôm nay, tâm trạng của Hứa Thanh Lãng không tệ, hiếm có lúc đùa giỡn thô tục một trận.
Lão đạo gãi đầu một cái, cười cười, không nói gì.
Khẩu vị của luật sư An và ông ta không giống nhau, lúc trước, ngược lại không biết tại sao, luật sư An phải cứ đi chung với ông ta, kết quả sau mấy lần đi tìm Đại muội tử, luật sư An vẫn phải lựa chọn buông tha
Không giống với lão đạo chính là, luật sư An vẫn luôn rất chuyên tâm, chỉ thích trẻ tuổi.
Châu Trạch ngồi ở trên ghế sô pha, Oanh Oanh ở phía sau xoa bóp bả vai giúp anh, thành thật mà nói, một đêm không ngủ, quả thật có chút mệt mỏi, nhưng ông chủ Châu cũng không có ý định ngủ bù, tránh cho ngày đêm đảo loạn, ngược lại cũng không tốt.
Lúc lão đạo xách cây chổi đi ra ngoài cửa, Châu Trạch nhìn một cái, cũng không mở miệng ngăn cản.
Trạng thái hiện tại của lão đạo, dường như thật sự vẫn không thể dùng suy nghĩ người bệnh nặng mới khỏi mà đối xử được.
Tiểu Hầu Tử không đi theo lão đạo cùng ra ngoài quét sân, mà là tiến tới bên cạnh Bạch Hồ, co rúc ở nơi đó ngủ thiếp đi, ngày hôm qua thế nhưng nó đã lo lắng cho lão đạo cả đêm, cũng đã mệt lả đi rồi.
Thỉnh thoảng, cái đuôi của Bạch Hồ còn lắc lư, giống như là đang xua đuổi muỗi cho nó vậy.
Nửa giờ sau, lão đạo trở về, trên người chảy chút mà mồ hôi, nhưng so với trước kia thì trên người lại càng có sức sống hơn.
- Ông chủ, tôi đi đón đám người Lâm Khả một chuyến.
Tiểu loli và thằng bé trai được Vương Kha mang theo cùng đi ra ngoài du lịch, ban đầu bởi vì chuyện Châu Trạch tỉnh lại mà mọi người đã lên kế hoạch trở về trước dự kiến, nhưng bởi vì nguyên nhân chuyến bay và những nhân tố khác, bị trì hoãn khoảng chừng mấy ngày, vẫn luôn trì hoãn cho đến hôm nay mới trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận