Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1100: Dọn cơm (2)

Cái cánh tay xuất hiện trước mặt kia, cho dù không phải là bản tôn thật sự, dù đã bị phong ấn vô số năm tháng, dù là đã bị hao tổn đã trọng thương đã cận kệ cái chết…
Nhưng dù sao cũng là người mà năm đó cần tới đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân tự mình phong ấn, nó tuyệt đối cũng không phải nhân vật dễ sống chung gì đó.
Châu Trạch hy vọng trực tiếp dùng được trạng thái tốt nhất, huy động được ý thức chiến đấu và kinh nghiệm của nửa gương mặt, có thể dùng phương thức mạnh nhất giải quyết đối phương trong thời gian ngắn nhất.
Nhắm mắt.
Tĩnh tâm.
Tâm không chút tạp niệm.
Tìm cảm giác…
Mà luật sư An đang đứng ở sau lưng Châu Trạch, lại đang rất gấp gáp, anh ta biết rõ sự đáng sợ của những lão ngàn năm đó, không đúng, là của những vương bát đản vạn năm đó.
Bọn họ hoàn toàn có biện pháp, với điều kiện tiên quyết là tuyệt đối cách xa thiên đạo, đi bắt và ăn huyết thực của mình.
Dù sao, thông thường mọi người đều vui mừng mà hoa hô “Trời xanh có mắt”.
Đó cũng là do phần lớn thời gian trời cao đều mù mắt, không dễ dàng mới mở mắt được một lần nha.
Nếu như chuyện này xảy ra ở những nơi khác, ngược lại không có gì quan trọng gì cả, nhưng nếu chuyện này đã phát sinh ở Thông Thành, Thông Thành sẽ trở thành nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất trong trận tai họa này, đến lúc đó, đương nhiên sự chú ý của âm ti sẽ cố ý tập trung về bên này.
Lúc trước ỷ vào “chứng nhận quỷ sai” cùng với một vài thủ đoạn che mắt khác, sau khi sử dụng thì tác dụng cũng chỉ có hạn, mà một khi tiệm sách bị kéo ra ngoài ánh sáng, bí mật mà bọn họ ẩn giấu còn có thể giữ được hay không, thực sự khó nói rồi.
Tiệm sách là tiệm sách của ông chủ, nhưng là kết tinh tâm huyết của luật sư An, cũng là mấu chốt cho việc An Bất Khởi anh ta có thể đông sơn tái khởi áo gấm về làng hay không!
Chẳng qua là, tình thế cấp bách thì có cấp bách, nhưng sau khi luật sư An nhìn thấy ông chủ không lo lắng không sốt ruột mà nhắm mắt lại, trong lòng luật sư An lại bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm.
Nghĩ lại, hẳn là ông chủ có năng lực giải quyết cục diện này đi.
Dù sao.
Ông chủ nhà mình không có ưu điểm đặc thù gì khác, chỉ là treo nhiều!
Mà bên kia.
Đứa trẻ sơ sinh ngẩng đầu nhìn về cánh tay đầy lông nhung đang từ trong vòng sáng màu đen mà lần mò ra ngoài ở ngay trên chính đỉnh đầu của mình.
Ánh mắt nghiêm túc nguy hiểm.
Sau một khắc, anh ta mở hai cánh tay của mình ra.
Bắt đầu đọc chú ngữ.
Từng đạo phù chú được đánh ra, ý đồ đi lần nữa đem khép khe hở này lại!
Lúc trước, anh ta vì báo thù, vì giết luật sư An, muốn mượn lực lượng của vị kia để dùng, nhưng ai biết, vào lúc này, vị kia lại thực sự bị đánh thức.
Có vài người, cả đời anh ta đều sẽ sống đến rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, rất mệt mỏi…
Bọn họ có một danh xưng thống nhất: Người tốt.
Lại phải báo phục, suy nghĩ báo thù, suy nghĩ mượn những thứ kia nhân vật khủng bố lực lượng, nhưng lại không muốn để cho bọn họ đi ra làm hại nhân gian, sống được trông trước trông sau, sống được nơm nớp lo sợ.
Cho nên, trên cái thế giới này, nếu thật sự bắt người ta phải lựa chọn, có lẽ phần lớn mọi người vẫn sẽ lựa chọn con đường giống như luật sư An đi.
- Càn rỡ, lúc trước giúp đỡ các người chạy thoát khỏi sự truy đuổi của âm ti, bây giờ, liền muốn ép tôi chờ đợi, anh xứng sao?
Bên trong vòng sáng màu đen truyền đến từng tiếng gầm thét.
Vị trí chính giữa của bàn tay đầy lông nhung kia, có một độc nhãn đang tức giận nhấp nháy.
- Chuyện mà các người yêu cầu, chúng tôi sẽ làm được, nhưng không bao gồm việc mặc cho cho các người tùy ý vơ vét huyết thực ở dương gian!
- Ha ha ha ha...
- Anh đã phản bội âm ti, lại nói như vậy, chính anh không cảm thấy buồn cười sao?
Đứa trẻ sơ sinh yên lặng không nói, tiếp tục gia cố toàn bộ phong ấn.
- Anh cho rằng, đám người phản bội trốn ra ngoài như anh, đều giống như anh sao?
Giao dịch đã thay đổi, đã thay đổi rồi, người thực sự cố chấp, thường đều là người chết thảm nhất.
- Trên cái thế giới này, người thông minh, quá nhiều.
- Lần này, anh có thể phong ấn tôi trở về, chờ tôi tỉnh lại lần nữa, trình độ sẽ được nâng cao, lần tiếp theo, anh còn có thể phong ấn tôi về nữa không?
- Nói không chừng, lúc này đám bạn đồng hành kia của anh đã thả những bộ phận còn lại của tôi ra rồi, tôi không gấp, tôi không gấp, ha ha ha ha...
- Sớm muộn tôi cũng ra ngoài được, tôi sẽ ra được, tôi sẽ thoát ra được!
- Âm ti, Thái Sơn, mối thù năm đó, tôi sẽ tính toán đầy đủ!
- Ông!
Ông chủ Châu chợt mở mắt ra.
- Phù… Rốt cuộc cũng tìm được cảm giác!
- Ầm!
Ở đối diện.
Rốt cuộc khe nứt màu đen đã thu nhỏ lại thành một chùm ánh sáng, ngay sau đó tiêu tan.
Đứa trẻ sơ sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
- Phù… phong ấn lại được rồi.
- ... - Châu Trạch.
- ... - Thiết hàm hàm.
- Ông chủ, ông chủ, đừng, đừng, đừng xúc động, đừng manh động!
- Ông chủ, bớt giận, bớt giận, hít thở sâu, hít thở sâu nào!
- Ông chủ, aish! Này! Này!
Luật sư An lôi cánh tay Châu Trạch.
Lại bị sức lực mạnh mẽ trên người Châu Trạch kéo đi đến mức hai chân kéo lê trên mặt đất, anh ta thực sự không kéo người dừng được nha.
- Buông ra! - Châu Trạch quát nhỏ.
- Ông chủ, đừng manh động chứ!
Luật sư An hô.
- Tôi muốn giết anh ta!
Anh ta.
Đoạt mất đồ ăn giao hàng của tôi!
Ông chủ Châu ở bên cạnh, nhắm hai mắt, tìm trạng thái lâu như vậy, thật vất vả mới tìm được trạng thái, đồ ăn lại không còn nữa rồi!
Cho nên.
Chuyện ở trên thế gian này chính là kỳ diệu như vậy, lập trường thay đổi cũng hầu như đều khó lòng phân biệt được như vậy.
Trước đó, luật sư An đứng ở bên cạnh hận không thể kêu ông chủ nhà mình gấp rút xem anh ta như kẻ thù ngày xưa mà làm thịt, ông chủ lại đang do dự muốn để lại cho người ta một cái mạng.
Bây giờ.
Luật sư An khổ sở khuyên như ông chủ nhà mình hít thở sâu, ông chủ lại hận đến nghiến răng nghiến lợi muốn dứt khoát làm thịt con hàng trước mặt này!
Nhìn qua đứa trẻ sơ sinh có vẻ rất mệt mỏi, anh ta mặt không đổi sắc ngước mặt lên nhìn Châu Trạch đang không ngừng xông đến ở trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận