Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1425: Một ngày trên trời! (2)

Địa ngục đang trong cơn đại biến.
Phảng phất như thể một cái đập đã bị dồn ép quá lâu cuối cùng cũng vỡ đê, dưới những đợt sóng cuồn cuộn, cuốn trôi hết tất cả mọi thứ ở bên dưới.
Có người đang sợ hãi, có người đang quan sát, cũng có người đang trông đợi.
Nhưng bên dưới đợt sóng này, những người vốn dĩ nên thực sự quan tâm, lại có vẻ rất tùy ý.
Một là Doanh câu.
Một là Đệ nhất.
Doanh câu đánh Bồ Tát hai quyền, sau đó lại chuẩn bị rời đi.
Đệ nhất đánh Bồ Tát một quyền, sau đó tới nơi này bái tế.
Châu Trạch chỉ nhớ được sau khi kết thúc bái tế.
Bên trên bên trên địa ngục đã trở thành một mớ gồ ghề, từng sợi gân xanh thô to kia mang theo sự giận dữ không che giấu một chút nào mà phong tỏa tất cả mọi thứ ở đây.
Sau đó.
Đệ nhất rời khỏi đầm lầy, trở lại hang động mà ông ta đã đi ngoài trước đó, lại lần nữa nằm vào bên trong quan tài.
...
Bạch quang.
Lại là ánh sáng trắng đến gần như có thể khiến cho người ta mắc chứng quáng tuyết.
Một tay của người làm biếng vẫn đặt ở trên bả vai của Châu Trạch như trước, hai người cùng nhau tiến về phía trước.
Cũng là do ông chủ Châu đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì, đổi thành những người khác, tỷ như An Bất Khởi, nếu như thật một ngày nào đó có thể kẻ hỏi người trả lời với cùng Đệ nhất Phủ Quân một phen mà nói.
Chậc chậc…
- Sau này, đường ra vào âm dương, sẽ rất khó đi nha.
Người làm biếng cảm thán.
Kéo khóe miệng.
Dường như còn mang theo chút… gỉ mắt chưa kịp lau đi.
- Đến nơi này còn không bằng đến Tam Á du lịch.
- Tam Á là nơi nào chứ?
- Có biển lớn, có ánh mặt trời, là một nơi rất tốt. À, ở nơi đó vật giá rất cao, nhà ở còn mắc muốn chết.
- Nếu anh sống lâu rồi, cũng sẽ cảm thấy, thật ra thì địa ngục cũng không tệ lắm đâu. Tất cả biểu tượng tất cả ảo vọng, có lúc, những chuyện ở bên địa ngục này, ngược lại, lại càng có vẻ đơn thuần hơn một chút.
- Tôi chỉ là một người phàm tục, ở địa ngục muốn ăn một trái chuối tiêu cũng chật vật như vậy, thực sự không thích hợp với tôi."
Ở đằng trước miệng giếng.
Doanh câu đứng ở bên cạnh miệng giếng.
- Thay tôi chăm sóc thằng nhóc phá của kia một chút.
- Tôi hiểu rồi.
- Thái Sơn, là của anh rồi.
- Chuyện này sao được…
- Ngược lại thì vốn cũng đã ở bên trong cơ thể anh, tôi cũng không làm gì.
- ... - Châu Trạch.
Đột nhiên cảm giác được.
Thua thiệt quá rồi nha.
Ngài dùng thứ vốn đã ở trên tay tôi để khen thưởng cho tôi?
- Thật sự là đáng tiếc mà, tại sao, lại không đụng được một phen chứ?
Đệ nhất vẫn còn có chút không cam tâm, ông ta đã sinh nhầm thời đại rồi, không thể nào vượt thời gian đến thời đại này được.
Có lẽ.
Từ sâu bên trong nội tâm.
Ông ta vẫn không phục Doanh câu đi.
Nhưng không có cách nào nữa.
Song phương đều là Chủ nhân của địa ngục – người làm chao đảo cả một thời đại.
Đã bỏ lỡ cơ hội giao thủ rồi.
Song phương đều bất khả chiến bại và cô đơn trong thời đại thuộc về bản thân kia.
Nhưng Doanh câu lại đã từng đích thân chém đôi bàn tay kia xuống.
Cưỡng ép ngăn cản bầu trời thay đổi.
Giống như kiểu tất cả mọi người đều là những vận động viên ưu tú nhất ở trong nước, đều lấy được toàn bộ huy chương vàng trong kỳ thế vận hội toàn quốc, được khen là ngợi như những vị mạnh nhất của thời đại bọn họ.
Nhưng có một vị từng đạt được huy chương vàng của Thế Vận Hội Olympic, mà một người khác, vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, lại không thể tham gia vào Thế Vận Hội Olympic được.
Tóm lại.
Là không giống nhau.
- Thật ra thì tôi cảm giác được lão đạo… ờm, tôi cảm giác được đứa con cháu phá của kia của ngài cũng rất không tệ, cất giữ sức mạnh rất dồi dào, lúc trước Trương Thiếu Soái cũng giống như vậy.
(Trương Học Lương: là một trong những quân phiệt rồi trở thành tướng lĩnh của Quốc Dân Đảng Trung Quốc tại vùng Tây An. Ông chính là tác giả chính của "Sự biến Tây An" năm 1936, bắt cóc và gây áp lực với Tưởng Giới Thạch dẫn đến sự hợp tác Quốc - Cộng trong Chiến tranh Trung-Nhật. Trong giai đoạn đó, khi ông bắt Tưởng đã mang tội đại nghịch, chỉ vì một lòng muốn “kết thúc nội chiến, một lòng chống Nhật”)
- Trương Thiếu Soái là ai?
Người làm biếng lại không hiểu.
Doanh câu – người đang đứng ở bên cạnh giếng – cũng không thèm để ý tới, nhưng rất hiển nhiên, anh ấy cũng không hiểu.
Châu Trạch nhún vai một cái, anh rất khó có thể đi theo hai cái người mà tuổi tác đã hơn mấy ngàn vạn này để giải thích “Tiểu Trương” tiên sinh là ai được.
Chỉ có thể nói:
- Đánh giá của ông ấy, cũng không tệ lắm, so với đứa con phá của kia của ngài, rất tương tự.
- Ồ?
Người làm biếng nghi ngờ một chút, ngay sau đó, người làm biếng lập tức nghĩ tới mấu chốt của vấn đề:
- Người đó ngồi đúng rồi &&%&...Đúng không?
Vừa nói.
Người làm biếng lại dùng sức vỗ bả vai của Châu Trạch một cái,
- Nhóc con, tôi rất coi trọng anh đó.
Nói xong những lời này.
Đệ nhất đi tới trước mặt của Doanh câu.
Nói:
- Tôi thoải mái rồi, bây giờ, trả lại cho ngài.
- ... - Châu Trạch.
- ... - Doanh câu.
- Chuyện của A Tử ấy, đừng để ở trong lòng, mới vừa rồi tôi đã thuận tay hóa giải rồi, nút chết đó, đã không còn nữa rồi.
- Ngài gọi con Hầu Tử kia là cái gì?
- A Tử.
- Cho nên, mấy người các người đặt tên đều tùy ý như vậy sao?
- Tên chỉ là một cái xưng hô mà thôi, cũng tỷ như hiện tại bên trong địa ngục, có bao nhiêu người biết được tên của tôi chứ?
- Thật giống như, cũng đúng.
- Không đúng, chờ một chút, nói như vậy, khi đó là ngài là dùng tám xe chuối tiêu lớn để dụ dỗ một con khỉ cái...
Người làm biếng đưa tay, che kín miệng của Châu Trạch, đồng thời nói với Doanh câu:
- Nếu các người còn không đi nữa, thì sẽ không đi được nữa.
Ông chủ Châu gắng sức tránh ra khỏi cái tay của người làm biếng.
Không đi truy cứu về vấn đề giới tính của Tử Kim Thần Hầu thêm nữa.
Mà là đi hỏi một vấn đề đã xoay vòng trong lòng anh thật lâu, đồng thời cũng là vấn đề hàng đầu mà các quan sai bên trong địa ngục đều muốn biết.
- Tại sao bên cạnh mỗi một Phủ Quân các đời nhà các ngài đều phải có một con Hầu Tử đính kèm?
- Ồ? Bên cạnh bọn họ đều có Hầu Tử sao, tôi vẫn luôn không chú ý.
- Đều có!
Ông chủ Châu rất khẳng định nói.
Chẳng lẽ, dòng họ nhà các ngài, ông ông cháu cháu đều rất có duyên với khỉ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận