Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1456: Ánh nhìn chết chóc (1)

Lần này, nhiệm vụ của thiếu niên rất đơn giản, đó chính là không có nhiệm vụ.
Cho nên.
Thiếu niên đi tới Thông Thành.
Không có ai biết được, cho dù là Đế Thính, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân dưới chân đèn thì tối đi, hơn nữa, một thiếu niên trăm năm vẫn như một ngày luôn bầu bạn bên cạnh và tắm cho nó, năng lực phản trinh sát, cũng đã sớm bị nghe thấu từ lâu rồi.
Một lần đó.
Sau khi có được thân phận phán quan, lần đầu tiên cậu ta hoàn dương đi dạo.
Trời xui đất khiến thế nào đó mà thiếu niên lại đi tới Thông Thành.
Đi tới Nam phố.
Đi tới tiệm sách.
Dưới điều kiện tiên quyết là mọi người ở trong tiệm sách vẫn còn chưa nhận ra được.
Cậu ta đi vào.
Sau đó.
Thiếu niên bị dọa đến tè ra quần…
Rất nhiều năm trôi qua, tâm tình không thể không kinh hãi ban đầu đã dần dần tan biến, giống như là một chuyến trải nghiệm phiêu lưu bên trong nhà ma vậy, vào lúc cơ hội hoàn dương thứ hai tới, thiếu niên vẫn còn muốn tới nơi này xem thử một phen.
Cũng chính là thứ mang tên… tìm cảm giác kích thích đi.
Chẳng qua là, mấy năm trước, lần đầu tiên cậu ta tới đây, tiệm sách chỉ là một căn tiệm sách, nhiều lắm là có thêm vài con quỷ mà thôi.
Mà bây giờ, chuyện khác không đề cập tới, trạm phát điện của tiệm sách, cũng đã được xây dựng rồi, công suất không cao, nhưng chim sẻ có nhỏ, thì cũng đủ dùng rồi.
Sau khi thiếu niên đi tới Thông Thành, dùng pháp quyết tìm đường tiến hành dẫn đường.
Có chút giống với hệ thống dẫn đường.
Dù sao, thời gian mấy năm, cũng đủ để cho một thành phố đang trên đà phát triển tốt đẹp có những thay đổi rất lớn rồi.
Hơn nữa, khi ở trong địa ngục, thiếu niên cũng chỉ ngồi ngốc chờ đợi ở trong Thập Vạn Đại Sơn mà thôi, một đứa nhóc trong núi, chạy vào trong thành phố, có mù đường đến thế nào, cũng coi như chuyện bình thường phải không?
Pháp quyết tìm đường, chỉ là một thuật pháp không thể đơn giản hơn nữa, độ khó thấp, mạo hiểm cũng thấp, tỷ số thất bại cũng thấp hơn.
Tiến hành khớp hình ảnh trong trí nhớ lần trước của mình với hoàn cảnh hiện tại, rất nhanh thì đã tìm được vị trí cụ thể mà bản thân muốn tới.
Cũng không khác với việc cắt bao quy đầu và cắt ruột thừa lắm.
Thế nhưng vẫn có rủi ro ẩn trong bóng tối.
Mặc dù chỉ là một cuộc tiểu phẫu.
Nhưng nếu như trong lúc cắt bao quy đầu lại bỗng nhiên có tai nạn gì đó, hoặc là bất ngờ hắt hơi một cái hay tay trơn một phen, còn đủ loại lý do khác nữa, trực tiếp cắt lên ấy ấy.
Hay giả trong lúc cắt ruột thừa, lặp đi lặp lại tìm suốt mấy giờ, vẫn không thể nào tìm được chỗ ruột thừa, thân thể người bệnh lại không hiểu được mà bắt đầu xuất huyết quá nhiều.
Tóm lại.
Chiêu pháp quyết tìm đường đơn giản đến không thể đơn giản hơn này, đã bị thiếu niên trực tiếp tự chơi bản thân đến mơ hồ, xác suất của chuyện này, có chút giống như một dãy số không quan trọng lại trực tiếp quét sạch số tiền thưởng đã tích lũy qua mấy kì vậy —— gần như không thể nào.
Cậu ta bắt đầu trở nên có chút vô tri vô giác, không biết đông tây, không phân biệt được nam bắc.
Rõ ràng là đã tỉnh lại, nhưng lại giống như là đang nằm mơ, thẳng đến lúc, khi cậu ta vượt đèn đỏ đụng trúng tài xế say rượu điều khiển xe lúc trước, trực tiếp bị đánh bay...
Thiếu niên cảm giác giống như là bản thân đang nằm mơ, cậu ta lại nằm mơ thấy ngày hôm đó, sau khi luồng bạch quang kia đáp xuống, sau đó là tình cảnh thực tế chuối tiêu trên núi lại không còn một cây nào.
Sự tủi thân, tức giận, không cam lòng mà cậu ta đè nén suốt một năm qua.
Đang không ngừng được trút ra ở trong giấc mơ.
Cậu ta khóc.
Cậu ta làm loạn.
Cậu ta nói mơ...
Mà lúc này.
Qua buổi trưa rồi.
Cũng chưa có một lần nào “nhất nhật tam tỉnh ngô thân”*.
(*một câu trong Luận ngữ, câu này của Tăng Tử, có nghĩa là một ngày kiểm điểm bản thân ba lần)
Cuối cùng, lão đạo đẩy mở cửa phòng bệnh, đi vào.
Trong tay cầm một cây tăm, lặng lẽ xỉa răng, đồng thời hỏi:
- Đã ăn chưa?
Khánh nghiêng đầu qua nhìn về phía lão đạo, cười rất thật thà:
- Vừa mới ăn xong ạ, gia gia.
Lão đạo cười.
Lão đạo lương thiện.
Nhất là đối với trẻ con, lại càng dễ thể hiện ra sự quan tâm hơn.
Đương nhiên, trong lòng lão đạo cũng hiểu rõ, Khánh, tuyệt đối không phải là một đứa trẻ con theo nghĩa bình thường gì đó.
Nhưng có một số việc, với đám người ông chủ thì cần phải cân nhắc, không liên quan gì với lão đạo, ông ta chỉ biết, cô bé con này, lúc trước khi bản thân cô ta còn không khỏe, vậy mà còn đã cứu ông ta nhiều lần.
Ừm.
Lão đạo không biết là, cô bé con mà ông ta cảm thấy đáng yêu ở ngay trước mặt này, thật ta, lúc trước vì muốn giết ông ta mới tới.
- Chuối tiêu… chuối tiêu của tôi mà… chuối tiêu...
Thiếu niên vẫn còn đang tiếp tục mê sảng.
Lão đạo híp mắt một cái, đưa tay vào trong ống tay áo sờ soạng một phen, lại thật sự móc ra được một quả chuối tiêu lớn.
Lớn tuổi rồi, dạ dày cũng không quá tốt, cho nên vào lúc không có chuyện gì làm lại thích ăn chuối tiêu, đồng thời, dù sao trong nhà cũng có nuôi một con khỉ, đồ chơi này, cũng được tính là lương thực dự phòng rồi.
- Đứa bé đáng thương mà, đây là thích chuối tiêu đến mức nào chứ.
Đặt chuối tiêu ở bên gối của thiếu niên, lão đạo lại bật người dậy, thở dài.
Thiếu niên đang trong giấc mộng, dường như lại cảm ứng được, nhắm hai mắt lại bắt được quả chuối tiêu lớn, đặt ở trên mặt mình, thân mật vuốt ve.
Hình ảnh này.
Muốn nói bao nhiêu buồn nôn thì buồn nôn bấy nhiêu đấy.
Lão đạo không đành lòng nhìn thẳng, xoay người, lại đi tới bên cạnh Câu Tân xem thử một chút.
Câu Tân vẫn còn đang hôn mê.
Dáng vẻ rất thê thảm.
Lão đạo lắc đầu một cái.
Aish, cũng không biết được, làm sao người này lại có thể xui xẻo đến như vậy được chứ.
Sờ bao thuốc một cái, lão đạo có chút cười có chút thỏa mãn, bởi vì nguyên nhân bệnh của mình, ông ta đã cố gắng hết sức không chế thói quen nghiện thuốc lá của mình.
Nhưng nói thật, một người đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cai thuốc thực sự là quá khó khăn.
Người bình thường cai thuốc, phần lớn chỉ cần một tờ giấy thông báo của bác sĩ là đã được rồi.
Nhưng đối với loại người ngay cả chuyện sinh tử cũng đã coi nhẹ như lão đạo mà nói.
Thực sự không có tác dụng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận