Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1729: Nhân gian, nợ tôi một ngàn năm! (2)

Đây là lời thật lòng của lão đạo.
Hiện tại, cũng là phương pháp đột phá duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra được.
Giải Trãi giày vò đến giày vò đi, đến cuối cùng, lại ném một cái ghế lên trên đầu của mình.
Chiến trận náo loạn lớn như vậy, cũng đã nổ tung được một tọa kỵ của BOSS đối diện, cũng không còn ai cả.
Lão đạo hiểu rõ, Doanh câu đang yêu cầu tế phẩm, chỉ cần có tế phẩm, khiến cho Doanh câu khôi phục được mấy phần thực lực trong một thời gian ngắn, như vậy, cho dù là Bồ tát có tháo mặt nạ xuống, cũng không sợ.
Doanh câu không có thực lực, nhưng lão đạo có thực lực lại không thể dùng, nếu không thì thành công dã tràng, vừa vặn hai người có thể bổ sung cho nhau.
Chỉ cần có thể thật sự qua được một kiếp này, đợi sau trận sóng gió của Hiên Viên kiếm, bất luận trước đó có bị thương nghiêm trọng hơn nữa, ông ta cũng có thể nghĩ biện pháp khôi phục lại như cũ, thậm chí, không còn loại trói buộc đó nữa, ông ta hoàn toàn có thể tiếp tục tiến lên!
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía lão đạo.
Thành thật mà nói.
Có thể như vậy nhàn nhã nhẹ nhàng không chút do dự mà nói ra những lời để cho người khác ăn mình.
Đủ để có thể thấy.
Vị Phủ Quân đại nhân đời cuối cùng này.
Tâm tính của ông ta.
Rốt cuộc đáng sợ đến mức độ nào.
Nói thật, với vị Phủ Quân đời cuối cùng này, ông chủ Châu quả thật không có bao nhiêu hảo cảm, so với ông ta, ông chủ Châu vẫn cảm thấy lão đạo lại càng đáng yêu hơn một chút.
Mà lúc này.
Phía bên Bồ tát, đã chậm rãi đứng lên, toàn bộ động tác, rất chậm rất chậm, giải thích cho thứ gọi là “bấp bênh chao đảo”.
Tay của Bồ tát.
Vẫn còn tiếp tục đặt ở trên mặt nạ của mình.
Chẳng qua là, ở trước mặt của Bồ tát, xuất hiện một bóng đen, trong bóng đen, là hình tượng của Đế Thính khi biến thành con người lúc trước.
Đế Thính, đã chết, trước khi Giải Trãi thăng thiên, đã bị Giải Trãi tông chết.
Thứ còn tồn tại vào lúc này, chẳng qua chỉ là một tia ý niệm cuối cùng của Đế Thính, nếu như mang về tiếp tục bồi bổ chăm sóc, còn có thể duy trì được một đoạn thời gian, nếu cứ vậy mà đặt ở nơi này, không được bao lâu nữa, cùng sẽ tiêu tán mà thôi.
- Còn có thể thấy được.
Lời này của Bồ tát là nói với Đế Thính ở trước mặt.
- Thấy được. - Đế Thính gật đầu, giọng nói có chút hư ảo.
Nhìn dáng vẻ, Bồ tát đang dự định tháo mặt nạ xuống rồi.
Trái tim của lão đạo, trực tiếp nhói lên, trực tiếp chạy đến bên cạnh của Châu Trạch, đoán chừng là đang hận không thể tự cầm dao lóc thịt dâng cho Châu Trạch.
Cho xong đi, ở đối diện sắp phóng đại chiêu báo thù rồi, sắp rồi!
Những động tác này, đương nhiên đều được thu vào trong mắt của Bồ tát.
Bồ tát cười.
Cười đến mức rất không giống một người trong Không môn.
- Đây là giận điên lên rồi, mau ăn đi, mau ăn đi nha!
- Người ta bị ông hại thảm như vậy, không giận điên lên cũng không được đi.
- Anh trai à, ngài nhanh lên một chút, nếu không thì không còn kịp nữa rồi.
Bên kia.
Bồ tát ngẩng đầu lên.
Nhìn lên ánh sao bao phủ dày đặc ở bên trên.
Đó là một con đường.
Con đường thăng thiên của Giải Trãi.
Nó sẽ giống như hơi nước vậy, trở về với trời.
- Lục Phóng Ông.
Bồ tát hô to ba chữ kia.
Lúc này, lão đạo run lập cập.
Ngược lại, Châu Trạch lại có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía lão đạo, hỏi:
- Sao ông lại giữ nguyên tên của bản tôn với người ở bên ngoài vậy?
- ... - Lão đạo.
Lão đạo hận không thế trực tiếp mở miệng mắng chửi người.
Anh trai à, cũng đã là lúc nào rồi, anh lại còn đi để ý đến vấn đề này nữa sao?
- Lục Phóng Ông, thật ra thì, chúng ta, không cùng một loại người.
Bồ tát mở miệng nói.
- Chậc chậc, nói nhảm, bản Phủ Quân thông minh hơn ông!
Lão đạo theo thói quen thua người không thua trận!
Bồ tát lắc đầu, nói:
- Không phải là thông minh hay không thông minh, mà là tôi, chưa từng để ý.
Không biết tại sao.
Vào lúc này.
Châu Trạch nhìn Bồ tát ở phía trước.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh trước đó, khi anh xuống địa ngục lần thứ hai, bóng dáng Bồ tát đứng ở trong hư không ngẩng đầu nhìn trời.
Sau khi bị đánh ngã xuống hết lần này tới lần khác.
Ông ta lại tiếp tục đứng ở trên mặt đất, tiếp tục nhìn trời.
- Ha ha, lời hay thì có ai không biết nói chứ, ông xem đi, ngược lại hôm nay bản Phủ Quân muốn xem thử một chút, coi như ông có tháo mặt nạ xuống, thì có thể thật sự kéo được bản Phủ Quân cùng chôn theo hay không! ! !
Ngực Bồ tát hơi phập phồng.
Nói:
- Con kiến hôi chỉ có thể nhìn mặt đất, mà con người, lại có thể nhìn thấy trời.
- Lục Phóng Ông, âm dương này, nợ tôi một ngàn năm!
- Ha ha, đúng là trong lòng vẫn còn không phục, cứ lên đi.
Vừa nói, Lão đạo chống nạnh, đứng ở trước mặt Châu Trạch đưa lưng về phía anh.
Châu Trạch bước lên trước, nhích tới gần lão đạo.
- Anh đã từng hỏi tôi chuyện gì? - Bồ tát mở miệng nói.
- Chơi trò gì vậy chứ? - Lão đạo không hiểu.
Thật ra thì, là bởi vì lời này của Bồ tát, không phải đang hỏi lão đạo, mà là hỏi Đế Thính, một Đế Thính, sắp hoàn toàn tiêu tán không còn lại chút gì.
- Bồ tát, bầu trời này, rốt cuộc có cái gì?
Hư ảnh Đế Thính cực kỳ cung kính mà hỏi, giống như nó khi vẫn còn sống, mỗi lần gặp phải vấn đề gì không hiểu được, đều sẽ nhờ Bồ tát giải đáp.
- Tôi không biết.
Bồ tát trả lời.
- Cõi đời này, còn có chuyện mà Bồ tát không biết sao? - Đế Thính lại hỏi.
- Cho nên, phải đi lên xem thử một chút.
Cuối cùng, Bồ tát đầy ẩn ý mà nhìn lướt qua Lục Phóng Ông.
Không có khinh bỉ, không có giễu cợt, không có cao cao tại thượng, có, chỉ có sự bình tĩnh.
Mà Châu Trạch, lại từ từ buông lỏng cổ tay của lão đạo – thứ mà anh đang nắm lấy, vẫn chưa thực sử mở miệng cắn.
Bàn tay đặt ở trên mặt nạ được được cực kì lâu, rốt cuộc cũng cử động.
Mặt nạ.
Được tháo xuống.
Thân thể lão đạo căng cứng, hai tay đặt ở sau lưng không ngừng khua múa, tỏ ý Châu Trạch nhanh lên đi nha, nhanh đi nha, còn không ăn ông ta nữa, thì sẽ thực sự không còn kịp nữa rồi! ! !
Mưu đồ ngàn năm, chỉ để tránh thoát một kiếp của Hiên Viên, ông ta không muốn thất bại trong gang tấc, cũng quyết không cho phép thất bại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận