Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 328: Tai nạn xe

Nhìn đám họ hàng thân thuộc đang cúi người trước mặt, nhất thời, cả Châu Trạch và bác sĩ Lâm đều cảm thấy không thể tiếp thụ nổi. Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng hai bên tôn trọng nhau là phải, nhưng trong thời gian rất lâu rồi, không ai chú ý tới điều đó.
Trên thế giới này, lang băm có, nhưng thường thường bác sĩ chịu trách nhiệm lại chiếm đa số. Trên thế giới này, người cướp giật bánh bao thấm máu người của người thân, người nhà cũng có, nhưng phần lớn đều là người biết lý lẽ.
Kết quả, chỉ vì hai loại người thiểu số không ngừng làm ầm ĩ hấp dẫn ánh mắt mọi người, từ đó mới chậm rãi dẫn đến hai quần thể đối lập nhau.
- Xin lỗi.
Bác sĩ Lâm đi qua đỡ bà cụ lên.
Bà cụ đưa tay khoác lên trên lưng bác sĩ Lâm, "Khổ cực cho cháu, cháu gái, ông lão nhà bà ra đi hẳn cũng được coi là an tường, trong nhà cũng không còn chuyện gì khiến ông ấy phải lo lắng.
Đi được coi là an tường?
Lúc này, Châu Trạch không tự chủ được ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút.
Đúng vậy.
Nếu như không có ông chủ Châu nhúng tay, ông cụ mới có thể ra đi rất an tường.
Lúc đó, khi Châu Trạch đi bắt linh hồn ông ấy nhưng không được.
Ông cụ thống khổ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cầu Châu Trạch "đừng cứu, để cho tôi đi chết đi, van cầu cậu".
Đương nhiên, chắc chắn loại chuyện như thế này không thể nói là nằm ngoài nhân đạo.
Trấn an được người nhà thân nhân của ông cụ, bác sĩ Lâm trở lại phòng làm việc, cầm lấy nước trà đã nguội, uống vài ngụm.
Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh cũng đi theo. Không còn cách nào khác, lão Hứa còn đang làm kiểm tra, cũng không thể mặc kệ lão Hứa ở đây còn bản thân về nhà trước.
Bác sĩ Lâm ngồi trên ghế, khom lưng, dùng tay nhẹ nhàng xoa bắp chân của mình.
Hôm nay cô mặc vớ cao màu đen, đôi chân thon dài cộng thêm vớ đen, quả thực là thứ mị hoặc nhất thế gian này.
Lại thêm một thân đồng phục blu trắng phối hợp.
Châu Trạch dựa ở cửa phòng làm việc.
Không khỏi nhìn một hồi lâu.
- Khụ khụ... ...
Oanh Oanh bĩu môi ho khan một tiếng.
- Ông chủ, phi lễ chớ nhìn.
Châu Trạch đưa tay xoa xoa đầu Oanh Oanh.
- Còn chưa ly hôn đâu, nhìn vợ mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Oanh Oanh rất bất đắc dĩ, nói:
- Ông chủ, hay là ông chủ cũng thu luôn cả bác sĩ Lâm đi. Anh kéo dài như vậy thật khó chịu. Nếu cô ấy kiêu ngạo quá mức, tôi có thể làm thiếp.
- Nói gì vậy.
Châu Trạch tiếp tục xoa đầu của Bạch Oanh Oanh.
Ánh mắt anh lại tiếp tục nhìn chằm chằm chân bác sĩ Lâm.
- Dù sao thì đàn ông ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện rất bình thường, ông chủ có thể thu cả Lâm Khả, lão Hứa cũng có thể thu.
Oanh Oanh trúng dư độc phong kiến không nhẹ.
- Đi xem lão Hứa xong chưa. - Châu Trạch nói.
Oanh Oanh lấy thứ gì đó từ trong túi tiền ra, đặt vào trong túi áo Châu Trạch, sau đó mới nhún nhảy mà đi tìm lão Hứa.
Châu Trạch chỉ lo nhìn chằm chằm bên kia, cũng không chú ý.
Nhất định là bác sĩ Lâm biết, có một người đàn ông đang dùng ánh mắt nóng hừng hực nhìn mình. Cô cũng không quan tâm, ngược lại đứng lên, ngồi trên bàn công tác.
Hai chân bắt chéo.
Vóc người cao ngất.
Đường cong mê người.
Châu Trạch vô thức nuốt ngụm nước bọt.
Mình không thể không thừa nhận, bác sĩ Lâm thực sự rất đẹp, cái loại khí chất này, cái loại vóc người này.
Cho nên không thể trách vì sao trước đây Châu Trạch lại kế thừa chấp niệm của Từ Nhạc:
Không ngờ cô lại không ngủ với mình.
- Anh thực sự không suy xét tới chuyện đến đây làm việc sao? - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Bàn sau đi.
Châu Trạch ngồi xuống trên ghế. Nếu như anh tới đây đi làm, không phải có thể đặt thêm một chiếc giường lớn trong văn phòng sao?
- Ừm, chuyện đơn ly hôn tạm thời không đề cập nữa, kéo dài giúp em một hồi. Một khi em ly hôn với anh, chắc chắn cha mẹ em sẽ tiếp tục thúc ép em tìm người đàn ông khác, rất phiền.
- Em đã thay đổi thật nhiều. - Châu Trạch nói.
Trước kia, tuy rằng bác sĩ Lâm là người rất ưu tú trong công việc, nhưng trên phương diện gia đình thậm chí là cả phương diện cuộc sống tình cảm cá nhân, cô hoàn toàn mang phong phạm của đại gia khuê tú, rất nghe lời cha mẹ mình.
Cô kết hợp với Từ Nhạc, thật ra cũng là kết quả do cha mẹ thúc ép.
- Con người luôn sẽ có lúc thay đổi, không phải sao?
Bác sĩ Lâm cười cười, chỉ vào Châu Trạch nói:
- Trước đây anh một lòng với công việc, hiện tại anh lại có thể muốn phơi nắng xem báo chí mỗi ngày.
- Biến hóa của anh mới là lớn nhất.
- Cũng đúng.
Châu Trạch gật đầu. Anh có thể cảm giác được, bác sĩ Lâm đang không ngừng biến đổi, đang từ một cô gái ôn uyển, lột xác thành người phụ nữ mạnh mẽ nơi công sở.
- Chuyện tiệm thuốc, anh không phản đối thì em sẽ đi sắp xếp. - Bác sĩ Lâm mở miệng nói.
- Được rồi, anh có thể trông tiệm giúp em một tay.
- Ừm.
Lúc này, điện thoại của bác sĩ Lâm vang lên. Cô nhận điện thoại, sau đó nói với Châu Trạch:
- Người bạn kia của anh đã kết thúc kiểm tra, không có vấn đề gì.
- Tốt.
Châu Trạch đứng lên.
- Vậy anh đi nhé?
- Còn có, Tiểu Ức đã thi đậu đại học Phúc Đán rồi.
- Đáng đánh, không ngờ con bé lại không thi đậu Thanh Hoa.
Châu Trạch phất phất tay với bác sĩ Lâm, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
Một mình bác sĩ Lâm ngồi trên bàn làm việc, quay đầu lại, nhìn về phía hai cây ngoài cửa sổ.
Một gốc là cây ngân hạnh.
Một gốc khác cũng là cây ngân hạnh.
... ...
- Ông chủ, bác sĩ nói lão Hứa không có vấn đề gì, anh định đợi tới lúc nào mới đâm cậu ta?
Bạch Oanh Oanh tiếp tục khiêng lão Hứa như khiêng bao tải, đi tới.
- Trở về lại... ... - Châu Trạch không thể nào nói cái chữ kia ra khỏi miệng: - Trở về rồi hãy nói tiếp.
- Ngang!
Ngồi lên xe.
Châu Trạch nổ máy xe, lái xe về phía trước cửa ra vào.
Bỗng nhiên, một chiếc Mercedes từ phía sau lủi qua, có ý đồ đi trước một bước, hơn nữa còn liều mạng ấn còi ở phía sau. Tiếng động cơ không ngừng vang vọng.
Châu Trạch không để ý, tiếp tục lái xe của mình, cũng không nhường đường cho anh ta.
Chiếc Mercedes kia chỉ có thể ngừng lại ở phía sau, bởi vì lối ra chỉ lớn chừng đó.
Nhưng khi Châu Trạch đi tới chỗ bảo vệ cửa, trả tiền gửi xe thì.
Chiếc xe kia càng không ngừng ấn còi giục phía sau, thậm chí Châu Trạch còn nghe được tiếng chửi bậy.
Đại khái là "lái Nissan nát còn không nhanh chóng nhường đường".
- Ông chủ, cái người phía sau kia thật đáng ghét. - Bạch Oanh Oanh rất bất mãn nói.
- Không sao. - Châu Trạch nói.
- Buổi chiều tôi lại mua mua chiếc xe mới cho ông chủ.
- Không cần.
Xe lái ra khỏi bệnh viện, rất nhanh đã lên cầu vượt đại đạo Giang Hải.
Kết quả không đầy một lát, chiếc xe Mercedes kia lại đi theo qua, tốc độ rất nhanh, trực tiếp vượt qua Châu Trạch, hơn nữa nó còn cố ý không ngừng vung đuôi ngay phía trước Châu Trạch. Trên ghế lái, người trẻ tuổi kia còn đưa tay giương "ngón giữa" với Châu Trạch.
- Ông chủ, để tôi đi lôi anh ta ra, đánh cho anh ta một trận.
- Không cần.
Châu Trạch thả chậm tốc độ xe, không để ý tới anh ta.
Thật ra, chuyện lái xe này, với những người mới lấy bằng, còn chưa lái xe nhiều, bọn họ rất chờ mong chờ cảm giác lái xe lên đường, bọn họ cảm thấy rất thú vị.
Ngược lại, với những lão tài xế lái xe rất lâu rồi, lại tự nhiên sinh ra một loại tâm tình khiếp sợ với đường xá.
Không có biện pháp.
Mình có thể an an ổn ổn lái xe của mình, nhưng mình không thể bảo đảm, trên đường mình không gặp phải mấy tên ngu ngốc. Mà những tên ngu ngốc này thường thường không chỉ thích tự tìm đường chết, anh ta còn có thể bẫy mình cùng chết.
Đây là chuyện bất đắc dĩ nhất.
Châu Trạch còn không đến mức với tức giận với anh ta.
Xe Mercedes lái đi.
Thế nhưng chỉ chốc lát sau, Châu Trạch lại nhìn thấy anh ta cố ý hãm tốc độ lại, để cho mình vượt qua anh ta.
Chờ một lát sau, chiếc Mercedes kia lại tới, theo ngay phía sau.
- Ông chủ, thằng này có bệnh đúng không?
Đúng vậy.
Có bệnh.
Quỷ sai không để ý tới mày.
Nhưng mày lại liều mạng chạy trước mặt quỷ sai, không ngừng tiếp cận.
Không ngừng múa máy.
Hấp dẫn lực chú ý.
Ông cụ chán sống ăn thạch tín cũng không gì hơn cái này.
- Không sao.
- Ông chủ, anh thật độ lượng, Oanh Oanh rất bội phục anh!
Dâng lên một câu nịnh nọt.
Châu Trạch cười cười.
- Cô muốn lái xe không? - Châu Trạch hỏi.
- Không muốn, trách phiền toái. - Oanh Oanh nói.
- Muốn lái xe thì phải thi bằng lái xe, nhưng sau khi lấy bằng rồi, lái xe trên đường phải chú ý một chút. Một khi xảy ra chuyện, có thể cô không sao, nhưng những người khác chỉ là người thường, có thể bọn họ sẽ gặp phải vấn đề rất lớn.
- Ừm, biết rồi ông chủ.
- Hơn nữa, trên xe này có cô ngồi, còn có lão Hứa nằm, tôi không thể đấu khí với người khác ngay lúc này được. Trên thực tế, lái xe đấu khí là một chuyện rất ngu xuẩn.
- Ừm, Oanh Oanh đã hiểu rõ.
Phía trước có một chiếc xe lửa, bên cạnh còn có một chiếc xe buýt.
Châu Trạch không lựa chọn vượt qua, mà anh hãm tốc độ, tạm thời theo ở phía sau.
Đúng lúc này, chiếc Benz sau lưng lại bắt đầu cợt nhả, trực tiếp tăng tốc, cũng không bật đèn xin nhan, bắt đầu điên cuồng vượt qua, như đang chơi trò chơi đua xe trong máy trò chơi lúc bé vậy.
Liên tục vượt qua, sau đó anh ta đi tới vị trí ngang bằng với Châu Trạch.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp đâm về phía trước.
Đầu xe lái qua trước, thân xe chen vào trong.
Cho dù xe lửa trước mặt chỉ cách Châu Trạch một khoảng cách rất ngắn, căn bản là không đủ chỗ cho nó chen vào, nhưng nó vẫn bất vi sở động như trước.
Gặp phải loại tình huống này, cách làm chính xác nhất là giảm tốc độ những không rẽ làn đường.
Nhưng rất nhiều tài xế mới chạy xe dễ phạm phải một sai lầm vào lúc này, đó chính là theo bản năng nhường đường né tránh. Mà rất nhiều tai nạn xe đã phát sinh vào đúng lúc này.
Trái lại, cái tên ác ý cướp đường lúc trước không gặp phải bất kỳ chuyện gì, nghênh ngang rời đi.
Nhìn xe Benz cường ngạnh chen vào phía trước.
Châu Trạch vừa mới được Oanh Oanh khen là người rộng lượng.
Không chỉ không nhường đường.
Anh còn không giảm tốc độ.
Thậm chí còn chủ động đạp chân ga!
- Oanh!
Trong nháy mắt, xe Nissan tăng tốc, sau đó xông tới.
- Rầm!
Va chạm lấy.
Thân xe đối phương vốn nghiêng.
Chỉ có một phần xe phía trước qua tuyến, thân xe vẫn đang nằm ở tuyến đường vốn có. Vừa bị đụng đầu như thế, một bên thân xe đụng vào phía sau tàu hỏa phía trước, thân xe trực tiếp lật ngược.
Sau đó là một chuỗi vòng quay Thomas, động tác kỹ thuật gần như đạt điểm tối da.
Đến cuối cùng đập lên trên hàng rào.
Lúc này mới dừng lại.
Mà thân xe đã lật ngược, đầu ở dưới, bánh xe ở trên.
Thân xe bốc khói, cửa kiếng xe vỡ đầy đất.
Ừm.
Không hề có cảnh tượng bốc khói đen sau đó cháy nổ giống như trong phim truyền hình.
Châu Trạch cũng dừng xe lại.
Mở đèn báo hiệu, đôi lóe sáng lên.
Sau đó, Châu Trạch quay qua nói với Bạch Oanh Oanh đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế:
- Lấy biển cảnh báo trong cốp sau ra, sau đó treo lên, sau đó báo cảnh sát. Báo tin cho chú cảnh sát giao thông đến nhận trách nhiệm, anh ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Vâng!
Oanh Oanh lập tức xuống xe đi lấy biển cảnh báo.
Ông chủ Châu là công dân thành thị tuân thủ đúng pháp luật, gặp phải tình trạng này, hoàn toàn làm theo điều lệ giao thông.
Ngay sau đó.
Châu Trạch xuyên thấu qua kiếng chiếu hậu nhìn thấy, cửa chiếc Mercedes kia bị đẩy ra.
Bên trong có một tên bể đầu chảy máu leo ra.
Châu Trạch châm điếu thuốc.
Sau đó lại vươn tay kia ra ngoài cửa sổ.
Hướng về phía con hàng này.
Giơ lên một ngón giữa.
Phun ra một vòng khói.
Nói một tiếng:
- Ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận