Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1143: Trầm luân (2)

Gã không biết vì nguyên nhân gì.
Lại khiến cho luật sư An lại lấy hình tượng của bản thân anh ta xuất hiện ở trước mặt gã.
Huyễn cảnh cũng giống như nằm mơ vậy, cần có cảm giác cộng hưởng và nhập tâm, mà lúc này, ở trong huyễn cảnh này, luật sư An lại lấy bộ dạng của bản thân xuất hiện, chính là đã phá hỏng lựa chọn cảm giác nhập tâm.
Thật ra thì cũng giống như lừa gạt vậy, dứt khoát nói cho bạn biết, ngời ở trước mắt bạn đây là một tên lừa đảo, như vậy, trên lý thuyết mà nói, xác suất bạn bị lừa gạt sẽ giảm xuống rất nhiều rất nhiều.
Nhưng vào lúc này.
Ở cửa lầu xanh lại có một người phụ nữ mặc sườn xám xẻ tà đi ra, người phụ nữ trang điểm, nhìn qua có chút ngượng ngùng, có vẻ rất câu nệ và không thích ứng được, nhìn qua là biết một người mới tới, vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ được.
Ánh mắt A Bằng quét qua, không hề bị lay động, đây là vợ của gã, đúng vậy, ở trong huyễn cảnh này, cô ấy vốn là chủ đạo, tất cả mọi thứ ở nơi này, thật ra thì đều thiết kế vì cô ấy.
- An Bất Khởi, anh quá ngây thơ rồi.
A Bằng rất bình tĩnh nói.
An Bất Khởi khoát khoát tay:
- Đâu có đâu có, tôi cũng không muốn dựa vào cái huyễn cảnh này để hại chết anh, anh mà chết, tôi cũng không thu được nửa xu nào, không thú vị.
- Gia, ngài tới rồi.
Tú bà tiến lên chào hỏi luật sư An.
Thật ra thì luật sư An cũng coi như là diễn bản thân rồi, khi còn sống, anh ta vốn là con nhà giàu thời dân quốc, mặc dù gia cảnh sa sút thì đó cũng là chuyện của sau này, ít nhất trước năm ba mươi tuổi, cuộc sống của luật sư An vẫn có thể nói là thoải mái dễ chịu.
- Đến đây, cứ đặt ở đây đi.
Luật sư An chỉ chỉ dưới chân.
Từ phía sau xe kéo, bỗng nhiên có một đám sai vặt chạy ra, mang theo giường nhỏ và bình phong, trực tiếp dựng ngay giữa đường.
Ánh mắt A Bằng đông lại một phen, sau đó chậm rãi nhắm mắt, hít sâu một hơi.
- Đến, chính là cô đấy, chơi đùa với gia một chút nào, gia sẽ yêu thương cô thật tốt.
Luật sư An đưa tay chỉ người phụ nữ không được tự nhiên ở trước mặt.
Phía sau người phụ nữ mặc sườn xám, có một cái đuôi màu trắng như ẩn như hiện, cô ta vẫn cực kì khó xử và không muốn tiến lên, cuối cùng bị tú bà và người làm công hợp sức đẩy tới.
- Các vị hương thân phụ lão, các vị nam nữ lão ấu, đừng kêu, đừng làm ồn chứ, đừng làm rộn, các người đều là giả mà thôi, đều là những thứ bên trong huyễn cảnh mà thôi, là giả thôi, đừng mất trật tự chứ.
Luật sư An hơi khom người rồi nói:
- Nhưng gia muốn chơi, không phải cũng chỉ là loại tiết tấu này thôi sao, ngày hôm nay gia sẽ cho các người một tiết học ngay tại chỗ.
- Vì sao gọi là lão thụ bàn căn*, cái gì được gọi là nước xay đậu phụ, thế nào là lão hán đẩy xe, vì sao lại gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên cộng thêm chuyền vùng hai chiều AB là gì!
(*ý chỉ qua hệ phức tạp, nền tảng vững chắc, không dễ lung lay; còn ở đây, các từ trên đều để chỉ các tư thế)
- An Bất Khởi…
A Bằng mở mắt ra, gã không giận, cũng không tức.
Chỉ là có chút dở khóc dở cười:
- Anh làm vậy chỉ là để cho tôi ghê tởm sao?
Luật sư An lắc lắc ngón tay với A Bằng, nói:
- Đáng tiếc, vào thời đại này nên tôi không biến ra một cái máy quay phim được, nếu không sẽ thực sự bùng nổ rồi, tôi còn thực sự muốn để cho anh cầm máy quay đứng ở bên cạnh quay phim giúp tôi đấy.
- Cũng được, tôi có thể phối hợp với anh. - A Bằng nói rất dứt khoát.
- Chậc chậc. - Luật sư An đưa tay chỉ A Bằng – Chúng tôi có thể phối hợp một chút không?
Vừa nói.
Luật sư An đưa tay đẩy người phụ nữ một cái.
Đẩy người phụ nữ tới trước mặt A Bằng.
A Bằng đưa tay ôm lấy người phụ nữ.
Sau đó, cánh tay còn lại trực tiếp bóp lấy cổ của người phụ nữ.
Đồng thời.
Tiếp tục nhìn luật sư An giống như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì:
- Tôi thực sự không cần, cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi.
Người phụ nữ không thở nổi.
Hai chân bắt đầu đạp loạn.
Nhưng sự giãy giụa của cô ta có vẻ hơi yếu ớt.
Bàn tay của người đàn ông không chỉ không buông ra, ngược lại lại càng ra sức hơn.
Luật sư An ngẩng đầu lên.
Hai tay dang ra.
Cực kì khoa trương mà duỗi người.
Sau đó cúi đầu xuống.
Nhìn A Bằng.
Nói:
- Thật ra thì, tôi thực sự cảm thấy, hoàn cảnh của cái đội chấp pháp kia, là một con đường cụt đối với những người đi theo con đường hệ tinh thần huyễn cảnh như chúng ta mà nói, bởi vì luôn rất dễ khiến chúng ta sử dụng sức mạnh quá độ.
A Bằng lắc đầu một cái, nói:
- Huyễn cảnh hiện tại của anh, chẳng lẽ là đang rất thoải mái sao?
- Thật đúng là chúng ta không giống nhau, mấy chục năm qua, anh đã từng xuyên qua lớp kính thủy tinh mà ngửi lấy mùi vị của nắng vào buổi trưa không?
- Tôi thường xuyên ngửi.
- Ánh nắng mặt trời chiếu lên người lúc đó, rất ôn hoà, hơn nữa, có chút mặn.
Trong khi đang nói chuyện.
Người phụ nữ chết rồi.
A Bằng buông lỏng tay ra.
Thi thể của người phụ nữ rơi trên đất.
Toàn bộ người qua đường vây xem ở chung quanh đều bắt đầu rồi yên lặng, giống như nhân vật chính ở trên đỉnh đầu sẽ có một cái đèn chiếu vậy, những nhân vật phụ dư thừa như bọn họ đều tan đi.
Luật sư An lấy một điếu thuốc, châm một que diêm, hít một hơi:
- Mùi vị này, thật là đầy hoài niệm.
- Tiếp theo thì sao?
A Bằng hỏi.
- Cái gì?
- Tôi nói, tiếp theo thì sao?
A Bằng chỉ chỉ thi thể nữ nằm trên mặt đất:
- Cô ấy đã chết, anh có thể tiếp tục để cho cô ấy sống lại, cũng được, thậm chí, anh lập tức chết đi, cũng không sao cả!
Ngay sau đó.
A Bằng ngẩng đầu.
Nhìn sắc trời một chút.
- Sắp kết thúc rồi, huyễn cảnh này, vốn dĩ anh còn có thể chơi thêm một lúc nữa.
- Không sao, chút thời gian này, cũng đủ dùng rồi.
Luật sư An đưa chân đạp tới bình phong ở trước mặt.
Bình phong sụp đổ.
Bên trong là một cái giường nhỏ mang phong cách cổ xưa.
Có một bà lão lớn tuổi đang ngồi trên đó.
Bà lão mặc một cái áo bông màu nâu, ngồi ở trên đó, ngón tay run rẩy hút thuốc.
Ở trên ghế ở dưới giường, là một luật sư An trên người mặc một bộ âu phục màu đen với mái tóc bóng dầu đang ngồi.
- Há, anh nói Phượng Phượng à, có phải cô ấy họ Miêu hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận