Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 864: Nhân lúc còn nóng mà ăn! (2)

- Chỉ là đến đời này.
- Dù sao thì tôi cũng là người đã từng chết qua một lần.
- Bản thân lại là một người cô đơn.
- Cũng không có gì phải cố kỵ, càng không có gì phải kiêng kỵ, sống như vậy mới thoải mái, mới tự tại.
- Dù là vua cũng thua thằng liều, nhưng trên thực tế, càng là người đứng trên cao lại càng ngày càng cố kỵ, càng ngày càng luyến tiếc tổn thất lợi ích của mình, cũng sẽ càng ngày càng giỏi giả mù.
- Trang bị mới của hoàng đế.
- Câu truyện cổ tích này.
- Thật ra từ xưa đến nay, vẫn luôn chưa từng thay đổi.
- Cho nên, ông là vì chuyện này mới xuất hiện sao?
- Tôi cũng không hiểu được, coi như là vậy đi.
- Bệnh viện này là nguồn gốc của tàng ô nạp cấu, nhưng bẩn vốn là bẩn, nó không thể sạch sẽ nữa.
- Giống như người là người, quỷ là quỷ, yêu là yêu, phân biệt rõ ràng.
- Là có người giả mù, nó mới có thể từng bước từng bước mở rộng như nước thải.
- Càng nhiều người giả mù.
- Diện tích vùng nước thải cũng lại càng lớn.
Ông lão đứng lên.
Lắc lắc chân một chút.
Nói:
- Ông chủ của các người đến, tôi phải đi bắt chuyện với bọn họ.
- Ah, được.
- Tôi thực sự không muốn giết anh, tôi thật sự thưởng thức anh.
- Ừm...
- Nếu như mỗi người đều có thể giống như anh, tôi đã sớm chết từ lâu.
- Ừm...
- Nhưng tôi vẫn muốn giết anh, con người tôi lòng dạ hẹp hòi, lại thích mang thù.
- Tốt...
- Đúng rồi, anh có biết lần trước tôi đã chết như thế nào không?
Lão Trương lắc đầu.
Nhưng cũng biết đại khái, hẳn là vị kia đã ra tay, nhưng hiện tại vị kia đang ngủ say.
- Vậy tôi không làm khó anh nữa.
Ông lão không nói thêm gì, đi xuống lầu.
Lão Trương đứng dậy, muốn đi xuống phía dưới theo.
Sau đó anh ta từ tầng 7 lại đi trở lại tầng 7.
... ... ...
Trong hồ suối phun nơi lối vào cửa bệnh viện có một người phụ nữ đang nằm, thân thể người phụ nữ chìm vào trong nước.
Khi ông lão đi qua bên người cô gái.
Ánh mắt cô gái lại hướng về phía ông lão.
- Cô hi vọng tôi thắng, hay là hi vọng tôi thua đây?
Cảnh sát Trần híp híp mắt.
Lão thắng.
Nhiệm vụ của mình cũng có thể tính là kết thúc.
Mà người đã tiêu diệt phân thân của mình trước đây cũng chết đi.
Nhưng lão Trương.
Cũng phải chết.
- Cô còn đang do dự.
Ông lão khinh thường liếc qua cảnh sát Trần.
Hừ hừ nói:
- Đúng vậy, ngài tiếp tục giả vờ mù quáng đi.
Ông lão hất ống tay áo một cái, tiếp tục đi lên phía trước, cửa chính, trong phòng bảo vệ đã không còn bảo vệ, cho nên chiếc SUV kia có thể tùy ý phóng vào.
Đợi khi người lái xe nhìn thấy ông lão đứng ở nơi đó.
Đạp xuống chân ga.
Ông lão thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Giơ chân lên.
Đạp về phía trước.
- Két..... ... ...
Tiếng cọ xát chói tai truyền đến.
Chiếc ô tô đã được đạp chân ga tới tận cùng.
Lại bị một đạp của ông lão cưỡng ép làm ngừng lại.
- Đồ đệ à, nếu như ngươi sớm có tâm tính này một chút, ta còn cần phải giết cha mẹ của ngươi sao?
Hứa Thanh Lãng nở nụ cười.
Buông đôi tay ra khỏi tay lái.
Chỉ chỉ mặt mình.
- Lỗi của tôi?
Ông lão hiểu rõ, gật đầu như lẽ tất nhiên.
- Đúng vậy, ngươi xem, chính ngươi cũng có thể nhận ra được tiến bộ của mình, ngươi là truyền nhân y bát tốt nhất của ta, hơi chỉ cần có lòng một chút là có thể dạy xong.
- Đúng rồi.
- Có phải trong cơ thể ngươi còn phong ấn một con rắn nhỏ?
- Khá lắm.
- Tiến bộ rõ ràng!
- Đồ đệ à.
- Lần này bỗng nhiên sư phụ ngươi lại không muốn giết ngươi rồi.
- Sư phụ cảm thấy.
- Nếu như lần này ta có thể giết bằng hữu của ngươi và cả những người trong tiệm sách.
- Cho ngươi thêm chút cổ vũ.
- Dưới sự cổ vũ và dốc lòng quan tâm như vậy thúc đẩy.
- Lần sau khi sư phụ trở về.
- Còn có thể thấy ngươi có bước tiến bộ nhảy vọt.
- Ai ya.
- Ngẫm lại đã cảm thấy cuộc sống thật thú vị!
Hứa Thanh Lãng nở nụ cười.
- Trên xe còn có hai vị đúng không?
- Có thể hỏi một chút.
- Người đã giết ta lần trước.
- Cũng ở trên xe sao?
Lúc này.
Cửa xe bị đẩy ra từ bên trong.
Oanh Oanh đi xuống.
Đưa tay trên đầu cửa xe.
Châu Trạch khom lưng.
Bước ra từ bên trong.
Đứng trên mặt đất.
Trong miệng ngậm một điếu thuốc.
Dùng loại ánh mắt trong bình tĩnh lại mang theo chút khinh thường và phiền chán.
Nhìn về phía lão đầu trước mặt.
Như đang nhìn một miếng... kẹo da trâu.
- Là anh? - Ông lão hỏi.
- Là... tôi...
- Anh là người đã giết tôi lần trước thật?
- Xem... ra... trí… nhớ… của… ông... không... lâu... lắm...
Hứa Thanh Lãng hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Châu Trạch.
Dùng khẩu hình miệng im lặng hỏi:
- Anh… anh tỉnh?
Châu Trạch phun ra một vòng khói.
Cười cười.
Nói:
- Còn không cho tôi tự cổ vũ bản thân, bành trướng tinh thần một chút sao?
- ... ... - Hứa Thanh Lãng.
Ông lão nhíu nhíu mày, nói: - Vì sao tôi lại thấy không đáng tin lắm?
Song phương kéo dài khoảng cách.
Lúc nào cũng có thể ra tay.
Mà ở cửa bệnh viện.
Một cô bé đeo cặp sách nhảy tưng tưng đi tới.
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn cô bé, nói:
- Sao cô lại tới đây?
Tiểu loli đứng vững thân thể.
Cô ấy nghĩ tới những lời tự nhủ của con hồ ly thối đêm hôm đó.
Rất nghiêm túc đáp:
- Phân, phải nhân lúc còn nóng mà ăn!
... ... ...
Có lẽ là vì Vương Kha, hồ ly trắng đã từng diễn vào vai "mẹ kế".
Cũng đã từng khuyên can một phen kiểu "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép" với tiểu loli.
Nếu như cứ kiểu đế giày không ướt lấy một chút mãi, không muốn chịu tí xíu nguy hiểm nào, như vậy chờ tới khi phân phát chiến lợi phẩm, ngươi muốn ăn phân cũng không còn phân nóng nữa.
Hồ ly trắng ngược lại có thể thấy rõ, cực kỳ thấu triệt.
Tuy ngay cả chính cô ấy cũng cảm thấy ông chủ của phòng đọc sách kia nhìn thế nào cũng thấy không giống loại "kiêu hùng" hoặc loại người có thể thành đại sự.
Nhưng nhiều làn sóng cuồn cuộn như vậy cũng không thể đập ngã anh.
Còn có thể thiện chí giúp đỡ mọi người, không có thù oán gì.
Mặc kệ là mèo mun hay mèo trắng, mèo không chết được mới là mèo tốt, nếu danh phận chủ tớ đã không thể sửa được, vậy thì sống chết ôm bắp đùi để mình có thể thu được nhiều lợi ích hơn, đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận