Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1354: Nó, kết thúc rồi… (1)

Lúc ban ngày.
Quả thật là Doanh câu đã nghiền nát và thiêu cháy người giấy rồi.
Nhưng cũng không tiến hành “diệt cỏ tận gốc” đối với con Hầu tử này.
Một là không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Hai là, cũng bởi vì không nhất thiết phải làm như vậy.
Đệ nhất đã sớm đi xa, ngài ấy đã kết thúc những năm tháng hỗn loạn của địa ngục, điều chỉnh lại trật tự của âm dương, cục diện rối loạn lung tung từ sau khi Doanh câu không còn nữa, rốt cuộc cũng được ổn định lại.
Nhưng ngài ấy vẫn không thể ngăn được xu hướng của thời đại.
Giống như một ngôi sao băng.
Từng để lại sự huy hoàng.
Nhưng cuối cùng rồi cũng biến mất mà thôi.
Giống như những hành động mà con Hầu Tử này đã làm trước đó, không phải là để làm gì khác, chỉ là giãy dụa trước giây phút cuối cùng mà thôi.
Nó bây giờ, đã giống như một ngọn rác bị thổi đi, không cần người quét dọn, chỉ một ngọn gió cũng có thể hoàn toàn thổi nó đi mất.
Chẳng qua là.
Trong địa ngục.
Còn có một tên Diêm La đang ở đuổi theo một con Hầu Tử nữa đấy.
Tuy nói rất nhanh sẽ bắt được.
Nhưng cũng cần một chút thời gian.
Mà ở dương gian.
Còn sót lại một con Hầu tử bẩn thỉu, đang chờ đợi kết cục sau cùng của mình.
Nó đã từng tới, nó đã từng thấy, nó cũng đã từng chinh phục.
Có chấp niệm.
Nhưng cũng chỉ giới hạn khi còn sống.
Không giống những kẻ sau khi chết lại bởi vì chấp niệm không chịu đi đầu thai mà lại ở lại nhân gian, để rồi biến thành vong hồn kia.
Hầu Tử bẩn chỉ là một kẻ “làm hết sức mình tuân theo thiên mệnh” mà thôi.
Những chuyện khác.
Tùy duyên đi.
Gió đêm thổi tới từng cơn.
Hầu Tử bẩn cảm giác nhiệt độ cơ thể trên người mình đang càng ngày càng thấp.
Tương tự như vậy.
Con Hầu Tử khổng lồ toàn thân màu đen ở trong địa ngục kia, khí tức ở trên người nó, cũng đang càng ngày càng suy yếu.
Dường như Tần Nghiễm Vương cũng đã phát hiện ra điểm này.
Chẳng qua là chỉ một mực đi theo, đi theo.
Cũng không cưỡng ép ra tay muốn giải quyết dứt điểm đối phương trước thời hạn.
Tuyệt đối không cho đối phương cơ hội “Chó cùng đường quay lại cắn” cuối cùng.
Giữa song phương.
Dường như cũng đã đạt thành một loại ăn ý.
Một bên đang đuổi theo, lại chỉ đuổi theo vì phải đuổi theo mà thôi.
Một bên đang chạy trốn, lại chỉ chạy bởi vì muốn chạy mà thôi.
Chạy.
Lại ngắm phong cảnh một chút, về lại địa ngục mà bản thân đã từng chinh phạt một phen, đợi đến lúc không còn chạy nổi nữa, thì cứ vậy mà kết thúc đi.
Mà đối với Tần Nghiễm Vương mà nói, chỉ cần đối phương không tiến hành phá hoại gì nữa, anh ta tình nguyện đưa tiễn đối phương một đoạn đường nữa.
Trước đó, pháp thân của anh ta từng bị đánh nát, vừa mới ngưng tụ ra pháp thân mới, tuy cường đại, lại giống như là một cái bình hoa vừa mới được sửa lại, luôn khiến cho người ta sẽ theo bản thân mà chú ý hơn một chút.
Đây đơn thuần là một trận chiến lấy thời gian làm vật phẩm tiêu hao mà thôi.
Thắng bại cũng sớm đã được định trước.
Trước mắt.
Không phải là chờ thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng cho ra một kết quả mà tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận.
Địa Tàng Vương Bồ Tát đã từng nói với Sở Giang Vương.
Mỗi một thời đại chính là mỗi một sân khấu.
Có người rời sân, cũng đã có người kết thúc.
Đây là quy luật.
Cũng là định lý.
Cục diện lần này.
Đơn giản chính là một lần nữa diễn giải lại định lý này mà thôi.
Trên sân thượng.
Hầu Tử bẩn lặng lẽ lấy ra chiếc mặt nạ màu bạc vẫn luôn mang bên người ra.
Nó mang mặt nạ lên một lần nữa.

- Hô…
Luật sư An vừa tắm xong trùm khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.
Rót cho mình một ly nước chanh.
Ngược lại, đi lên cũng không phải để ngủ mà là chỉ là ngồi tĩnh tọa thôi, cũng không thiếu chút thời gian này.
Nhìn lướt qua bộ bài ở trong thùng rác phía sau quầy bar.
Luật sư An cười một tiếng.
Chút hứng thú của phụ nữ thật đúng là một cơn gió thoảng qua.
Lúc này.
Hình như luật sư An nghe được một tiếng rung.
Anh ta cúi người xuống.
Lục tìm ở dưới quầy bar một lúc.
Là điện thoại di động của ai đó đang kêu sao?
Tìm được rồi.
Không phải là điện thoại di động.
Là mặt nạ.
Trên mặt nạ có một vài vết nứt, nhưng bây giờ lại đang rung lên.
- Pháp khí sao? Pháp khí truyền tin à?
Luật sư An cầm mặt nạ lên.
Nhìn khắp bốn phía.
Hứa Thanh Lãng – người mới vừa rồi còn đang ở đây, bây giờ người đâu rồi?
Thật ra thì.
Cái này mặt nạ màu bạc vẫn luôn do tiểu Hầu Tử cầm.
Ngược lại thì ông chủ Châu đã nhận điện thoại nhiều lần, nhưng mỗi lần đều chỉ chơi trò “lấy đầu xuống làm bóng để đá” với anh, nên anh dứt khoát vứt cho tiểu Hầu Tử rồi.
Vào lúc này, tiểu Hầu Tử đã đến thăm lão đạo ở bên chỗ tiệm thuốc, cũng không mang theo mặt nạ.
Luật sư An do dự một chút.
Được rồi.
Không cần biết là của ai.
Trước cứ tiếp điện thoại trước đi.
Ngay sau đó.
Luật sư An mang mặt nạ lên.

- Ông chủ, quần áo phải mang theo nhiều một chút hay là ít một chút đây?
- Không cần phải mang quá nhiều, hẳn là phải vào rừng già, đi đường không ngắn, cũng không tiện mang theo nhiều đồ.
- Không có chuyện gì, ngược lại người ta gánh được đấy.
- Vậy được rồi.
Lại đơn giản thu thập mấy bộ quần áo, Oanh Oanh nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đã tới giờ, chủ động lên giường, nằm xuống ở bên mép của giường, nói:
- Ông chủ, anh nên nghỉ ngơi.
- Ừm.
Châu Trạch đi qua ngủ.
Oanh Oanh tỉ mỉ cầm lấy một cái chăn đắp kín bụng cho Châu Trạch.
Số lần hai người ngủ chung thực sự quá nhiều, giữa hai người sớm đã hình thành một loại ăn ý tự nhiên, mọi người cũng đều rất thích ứng đồng thời cũng có vẻ rất hưởng thụ bầu không khí như vậy.
Chờ đến khi thức dậy.
Thì phải lên đường đến đông bắc rồi.
Không biết tại sao.
Đối với chuyến đi đến đông bắc sắp bắt đầu này, trong lòng Châu Trạch luôn cảm thấy có chút bất an, giống như lúc này cũng đã dự cảm được sẽ có chuyện gì đấy sắp phát sinh vậy.
Nhưng đây chính là cuộc sống, có lúc nhìn như là đưa điều kiện để bạn lựa chọn, nhưng trên thực tế, căn bản là bạn không được lựa chọn.
Chuyện của lão đạo, vấn đề của bản thân mình, bao gồm cả chuyện của Doanh câu.
Ba chọn một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận