Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1495: Lão đạo hấp hối (2)

Nhưng người bình thường chảy máu mũi thì có thể cầm máu bằng loại phương thức này.
Lão đạo lại không được, cho dù là ông ta có ngửa đầu lên, thì máu mũi vẫn không ngừng chảy ra, giống như thể chỉ cần ông ta còn hít thở, thì máu mũi vẫn phải chảy ra vậy.
Hơn nữa, vị trí khóe miệng của lão đạo, cũng bắt đầu có máu tươi tràn ra, hai mắt trợn trừng thật to, cơ thể cũng theo đó bắt đầu co giật.
- Lão đạo, lão đạo, lão đạo!
Lão Trương không ngừng gọi, anh ấy có thể cảm giác được lão đạo gần như đã dựa cả người lên trên người mình, hơn nữa đôi mắt của lão đạo, hơn nữa đôi mắt của lão đạo đang vô hồn mà nhìn trần nhà, nhìn qua thì chính là biểu hiện của việc ý thức bắt đầu mơ hồ.
- Ông chủ, ông chủ, ông chủ! ! !
Lão Trương dùng hết sức lực toàn thân mà hét lớn vào bên trong phòng bệnh ở bên trong, anh ấy biết rõ, lúc này, bất luận là dùng phương pháp y học hay là phương pháp siêu nhiên, cũng chỉ có thể gọi Châu Trạch tới.
- Sao vậy?
Ba người Châu Trạch cùng luật sư An và Phùng Tứ đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của lão đạo.
Phùng Tứ chẳng qua chỉ khẽ cau mày.
Châu Trạch lập tức xông lên.
Bình Đẳng Vương An khẩn trương lo lắng đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống!
- Đặt ông ta nằm xuống, nhanh lên!
Lão Trương lập tức gật đầu, đặt lão đạo nằm ngang xuống.
Châu Trạch lập tức đưa tay vạch mở mí mắt của lão đạo lớn ra một chút.
Sau đó áp lỗ tai của mình vào vị trí lồng ngực của lão đạo.
Lúc này, luật sư An đã quỳ xuống ở bên cạnh lão đạo, có chút tay chân luống cuống, nước mắt nước mũi lại chảy tràn ra một cách hết sức tự nhiên.
Mọi người thường nói trước giường bệnh không có đứa con hiếu thảo, thật ra thì nguyên nhân căn bản vẫn là bởi vì vị nằm ở trên giường kia không cất giữ quá nhiều di sản, nếu không thì người đi đường cũng có thể làm đứa con có hiếu với bạn.
- Ông chủ, lão đạo ông ta làm sao rồi? - Luật sư An lo lắng hỏi.
- Vấn đề này tôi phải trả lời anh như thế nào đây?
Châu Trạch dứt khoát ngồi trên mặt đất, cắn răng, từ tình huống mới kiểm tra vừa rồi, trên người lão đạo đồng thời xảy ra rất nhiều triệu chứng mang tính đột phát.
Người bình thường, chỉ cần xuất hiện một triệu chứng, nếu như không cấp cứu kịp thời rất có thể sẽ xuất hiện tình huống nguy hiểm đến tính mạng, tình huống của lão đạo lại xuất hiện đồng thời mấy triệu chứng, khiến cho trong một lúc ông chủ Châu cũng có chút bó tay luống cuống.
Rất nhiều lúc, tất cả mọi người trong tiệm sách đều sẽ coi nhẹ một chuyện, đó chính là việc lão đạo đã là một ông già hơn bảy mươi tuổi.
Hơn nữa, vào hơn một năm trước ông lão này lại còn đã bị bác sĩ định ra thời hạn ba tháng.
Ông ta bởi vì đang làm hóa trị, mà tóc rụng sạch, gắng gượng chống đỡ đã hơn một năm nay.
Mỗi ngày, bình thường là người rời giường sớm nhất, mở cửa, vác cây chổi quét dọn vệ sinh, lúc rảnh rỗi, lại đi ra gặp mặt những Đại muội tử kia một phen.
Ông ta đang cố gắng dựa theo những thói quen trước của mình mà sống, cũng không biết, rốt cuộc là bất hạnh hay là may mắn, ông ta vẫn luôn sống sót, ít nhất là ở trong mắt những người bình thường, ông ta rất bình thường, hoàn toàn không có gì khác so với lúc trước cả.
Nhưng bộ thân thể này, lại giống như bijv triệt để rút khô đào rỗng vậy, khi thời điểm đó đột nhiên tới, giống như những quân bài domino liên tiếp đồng thời bị đẩy ngã vậy, trong nháy mắt, chính là tình cảnh sụp đổ!
Tất cả mọi người đều biết rõ, ngày hôm đó sẽ tới, nhưng thật ra thì mọi người đều vẫn chưa thật sự chuẩn bị tâm lý xong, rằng ngày này, sẽ lại đến nhanh tới như vậy.
Châu Trạch liếc nhìn lão Trương, trên người anh ấy vẫn còn bụi xi măng, liếc nhìn luật sư An đang nước mắt tràn bờ đê, cuối cùng vẫn là chỉ chỉ vào Phùng Tứ, nói:
- Rót cho tôi một cốc nước đến đây, lấy thêm một cái bàn chải đánh răng.
Phùng Tứ gật đầu một cái, lập tức đứng dậy chạy đi đến phòng vệ sinh của tiệm thuốc lấy ra một chiếc cốc nhựa dùng một lần cùng với một cái bàn chải đánh răng được chuẩn bị cho bệnh nhân dùng một lần, lại tỉ mỉ giúp Châu Trạch rót nước trong ly đồng thời bôi kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng trước.
Cho nên.
Sau đó.
Đã xuất hiện một màn rất quỷ dị.
Không phải là đứa con có hiểu nhưng lại khẩn trương như đứa con có hiếu.
Là bác sĩ nhưng bác sĩ lại không đang cứu người.
Ngược lại, anh đang đánh răng một cách cực kì đàng hoàng nghiêm túc.
Cơ thể của lão đạo lại đang co giật một trận.
Máu tươi trong mũi lại lần nữa chảy ra.
Ngưng kết ra một cái bong bóng nước mũi màu máu.
Phồng lên.
Co lại.
Phồng lên.
Lại co lại.
Cuối cùng.
- Bùm!

Thiếu niên đổi quần áo, không mặc quan bào, bởi vì là công việc của cậu ta, nếu thường xuyên mặc quan bào thì không tiện lắm, hơn nữa còn có vẻ không đủ trang trọng.
Cậu ta và Đế Thính ở chung với nhau ở bên trong Thập Vạn m Sơn, lúc bình thường, trên cơ bản cũng không có vòng xã giao gì cả.
Lúc trước, thỉnh thoảng sẽ có Diêm Vương tới một chuyến, việc cậu ta có mặc quan bào hay không, ở trong mắt Diêm Vương, không có gì khác nhau cả.
Giống như là người bình thường không sẽ để ý việc rốt cuộc con kiến ở dưới chân mình sẽ ăn gì cho buổi sáng vậy.
Cho nên, quan bào phán quan của âm ti, trên cơ bản là lúc làm nông mới sẽ có thể mặc vào.
Vừa trở về sau khi hoàn dương.
Mặc dù đi cũng chỉ ba ngày mà thôi.
Mặc dù Đế Thính nhìn thấy cậu ta trở về cũng không hỏi thăm gì cả, cũng không nói gì cả.
Lập tức chỉnh đốn lại bản thân, xách theo thùng nước cùng với cây lau nhà, chuẩn bị tắm kỳ cọ cho Đế Thính.
Thích sạch sẽ là một thói quen tốt, nhưng thể tích lớn như vậy mà lại còn thích sạch sẽ, vậy thì thật sự có chút giày vò người rồi, cũng may thiếu niên này lại chịu giày vò.
Thiếu niên đã sớm hình thành thói quen với chuyện này rồi, cậu ta vốn là một người sống tùy theo hoàn cảnh.
Mà Đế Thính có thể rình rập phần lớn xó xỉnh trong toàn bộ địa ngục, nhưng ở dưới chân đèn thì tối, Đế thính lại buông lỏng với người sớm chiều ở bên cạnh mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận