Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1411: Chém Diêm La (thập nhất) (2)

Sở Giang Vương từ từ cởi bỏ áo mãng bào màu tím trên người mình, lộ ra nửa người trên của mình.
Nhìn dáng dấp.
Giống như là định liều mạng.
Hoặc như là dự định kết thúc bản thân để giữ gìn thể diện cho mình.
- Thật ra thì… anh vẫn còn cơ hội.
Châu Trạch mở miệng nói.
- Không có cơ hội, không còn cơ hội nữa rồi.
Sở Giang Vương ngẩng đầu lên, thở dài, cười nói:
- Ngược lại tôi có quen biết hai ba lão già - có lẽ là bọn họ trong cùng thời đại và không nhỏ hơn ngài bao nhiêu đâu.
- Nhưng mỗi một người trong bọn họ đều co rúc ở trong góc u ám, sống một cuộc đời mà chỉ cần tim đập nhiều hơn một nhịp cũng là một loại tội lỗi lớn rồi.
- Làm sao có thể chịu tỉnh lại cứu tôi được?
Châu Trạch gật đầu một cái, trên nét mặt, có chút thất vọng.
Ly nước này, nếu như trước khi hoàn toàn rỉ hết nước, lại hố chết thêm một người trong đám lão già kia, đây mới là tính toán có lợi nhất.
So với những nhân vật ở thời đại này.
Kẻ thực sự có thể khơi gợi sự chú ý và kiêng kỵ của Doanh câu.
Vẫn là đám những lão âm bỉ vẫn còn cẩu thả qua ngày từ thời kỳ Thượng cổ cho tới hiện nay kia.
Dường như Sở Giang Vương không có ý định động thủ, nhưng cũng không có dự định đi tự sát, mà là xoay người, đối mặt với mảnh phế tích này, cảm khái nói:
- Thật ra thì, ngay từ đầu, chủ thành của âm ti, không có có tường thành, cho dù là ở vào thời kỳ của đời cuối cùng, cũng không có tường thành.
- Tường thành này, vẫn là sau đó do mấy người chúng tôi quyết định xây dựng nên, bây giờ nhìn lại, xây dựng tường thành, thật sự chính là chuyện vô dụng nhất.
Châu Trạch không có loại cảm thán như anh ta.
Cũng không muốn đi cảm thán với anh ta.
Với tính cách của Doanh câu mà nói.
Anh ấy không thích hợp với cái loại nhân viên tư vấn tâm lý trong nhà tang lễ như vậy.
Nếu như ép buộc anh ấy phải đi làm.
Chỉ có thể chọc những người thân đang đau buồn quá độ kia cho tức chết, sau đó đi cùng với người chết lên trên Hoàng Tuyền Lộ mà thôi.
Về điểm này.
Ngược lại rất tương tự với ông chủ Châu.
Châu Trạch bắt đầu đi về phía trước.
Anh dự định đi kết thúc vị vương gia đang “thương cảm phiền muộn” ở trước mặt này trước thời hạn.
Bởi vì sau khi hoàn thành lời trăn trối của lão Hầu Tử, anh còn có những chuyện khác cần phải làm.
- Ngài có biết, giết bản vương, sẽ có hậu quả gì không sao?
Người sắp chết nói lời tốt đẹp.
Nhưng có lúc, cũng sẽ thường nói năng lung tung.
Châu Trạch không để ý, tiếp tục đi về phía trước, vào lúc này từng bước từng bước tiến tới, cho vị Diêm Vương này thời gian mấy giây cuối cùng trước khi chết, theo Doanh câu, đã coi như bản thân ban ơn cho anh ta rồi.
- Nếu như bản vương chết, như vậy, ngày hôm đó, lập tức sẽ tới.
Sở Giang Vương nói một cách rất quỷ dị khó lường.
Đế Vương ở nhân gian thích thần hóa bản thân thành thiên tử, như thể nhất cử nhất động của vị đó cho dù là đi nhà xí ngồi xổm trong nhà tiêu cũng là tuân theo ý chỉ của lão thiên.
Đây thật sự là một loại chuyện rất nhàm chán mà.
Châu Trạch đi tới trước mặt của Sở Giang Vương.
Đứng lại.
- Thật ra thì bản vương vẫn luôn không ngờ tới, kẻ lần này phải bị hy sinh, lại là tôi, nguyên nhân, lại là bởi vì bản vương là người thân cận với Bồ Tát nhất.
Sở Giang Vương vẫn cười.
Anh ta vẫn đang cười.
Cho dù là trong lúc anh ta nói chuyện thì cũng đang cười.
Lần này, giết một Diêm Vương, lại còn đơn giản hơn lần trước – khi giết một trường thị.
Nguyên do trong đó, không phải là Doanh câu không biết, mà là không muốn để ý đến mà thôi.
Đặt ở lúc trước.
Doanh câu có thể tùy ý xé toạc những thứ rắc rối cong cong lượn lượn này.
Nhân quả gì đó, quy tắc gì đó, âm mưu gì đó.
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối.
Đều có vẻ không còn màu sắc và buồn cười đến như vậy.
Nhưng lần này.
Anh ấy không có biện pháp.
Mặc dù loại cảm giác này vẫn sẽ khiến cho anh ấy cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng vào thời điểm bạn không còn là bản thân lúc trước, bạn cũng chỉ có thể hơi tôn trọng quy tắc trò chơi hiện tại một chút mà thôi..
- Nếu như bản vương chết đi, Thập Điện Diêm La sẽ hoàn toàn lục đục nội bộ, sẽ sụp đổ!
- Đám thái giám ẩn nấp tĩnh tu trong sơn cốc mới vừa đàng hoàng không tới hai năm kia, lập tức sẽ ra ngoài tiếp nhận toàn bộ âm ti!
- Thế đạo này.
- Sẽ hoàn toàn trở thành thế giới âm không ra âm, dương không ra dương!
Châu Trạch giơ tay lên.
Đồng thời.
Hỏi:
- Ngài muốn nói điều gì?
Sở Giang Vương đối mắt với Châu Trạch, chậm rãi nói:
- Nếu như lần này ngài bỏ qua cho bản vương, bản vương sẽ liên lạc với mấy vị Diêm La khác, đồng thời ngăn chặn Thập Thường Thị lên chức.
- Ngài cũng đã nhìn thấy rồi, Bồ Tát đã từ bỏ bản vương đi rồi, cũng coi là đã hoàn toàn buông bỏ thể chế Diêm La.
- Lúc trước, người nói chờ đợi là ngài ấy, mà người không thể chờ được cũng là ngài ấy!
- Chỉ cần lần này ngài không giết tôi.
- Tôi sẽ ngăn cản hết mọi chuyện này!
- Thân thể của ngài đang rò rỉ nước.
- Lần tiếp theo.
- Ngài còn có thể đi đâu để tìm nguồn nước và lưu trữ nó lại nữa chứ?
Châu Trạch nhắm mắt.
Giống như là đang suy tư.
Sở Giang Vương giống như được khích lệ, tiếp tục nói:
- Bầu trời ở địa ngục thay đổi, dương gian cũng sẽ phải gánh chịu ảnh hưởng, đến lúc đó, trật tự âm dương cũng sẽ hoàn toàn bị méo mó!
- Chỉ cần bản vương còn có thể sống sót.
- Bản vương đồng ý với ngài.
- Nhất định sẽ ngăn cản tất cả những chuyện này…
- Phốc!
Lời Sở Giang Vương đang nói thì ngừng lại.
Anh ta kinh ngạc mà cúi thấp đầu.
Nhìn thấy bàn tay đã xuyên thấu qua hồn thể của bản thân, thậm chí, anh ta còn có thể nhìn thấy sự sáng bóng khác thường lóe sáng ở trên năm móng tay kia.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Rất bình tĩnh mà nói:
- Tôi không tin… không tin anh có thể làm được.
- Tại… Tại vì sao?
Trong ánh mắt của Châu Trạch, rốt cuộc cũng có chút cảm xúc chập chờn.
Giống như là tưởng nhớ.
Giống như là hoài niệm.
Nói:
- Bởi vì… tôi đã làm được.

Đã bị trọng thương lúc ở điện thứ hai.
Lại thiêu đốt bổn nguyên chạy gần như hết phân nửa địa ngục.
Giờ khắc này.
Hồn thể của Sở Giang Vương căn bản chỉ giống như ngọn nến trước gió, không ngừng chập chờn.
Phảng phất như thể chỉ cần gió lớn hơn một chút là đã có thể thổi tắt được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận