Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 404: Phong ấn!

Ông chủ Châu cầm ngu ngốc trong tay.
Mắt nhìn ngu ngốc trên tay.
Tỉ mỉ quan sát cây ngu ngốc này.
Ngón tay nhẹ khẽ vuốt vuốt cây ngu ngốc.
Một loại cảm giác quỷ dị tự nhiên sinh ra.
Là vì bản thân mình đã gọi đúng tên của nó.
Cho nên nó mới bỏ qua cái ý thức trong cơ thể mình đi.
Cố ý tìm bản thân mình nhận chủ?
Hiện tại suy nghĩ một chút, ngay từ đầu cây bút này vốn mang theo một loại trạng thái mãnh liệt muốn nô dịch mình, muốn biến mình thành khôi lỗi giống hệt như người phụ nữ tới từ cầu Nại Hà cùng với tù phạm trong tù kia, để nó hút và khống chế.
Nhưng mấy tình cảnh phía sau.
Rõ ràng là cây bút này đang cố ý muốn lấy được hảo cảm từ mình, càng không ngừng tìm kiếm xem sở thích của mình để khiến mình vui. Hơn nữa cuối cùng nó thật sự tìm được tình cảnh để mình hài lòng, ngay cả nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Trong lúc nhất thời.
Rốt cục Châu Trạch cũng cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cây ngu ngốc này.
Đồng thời.
Anh còn tràn đầy cảm động.
Trong tình trạng hiện tại, khi giàu nghèo cách xa tới như vậy.
Bản thân mình chỉ có một chiếc thuyền con.
Nhưng vị phía dưới kia lại có toàn bộ U Minh Chi Hải.
Tuy rằng đây chỉ là ảo giác, vị phía dưới kia sớm đã không phải chủ nhân của U Minh Chi Hải, cũng giống như Thái Sơn phủ quân đã sớm mất tích vẫn lạc.
Nhưng cấp độ sinh mệnh.
Cảnh giới mạnh yếu.
Và vô số thứ khác…
Mình đều bị vỡ thành mảnh vụn.
Tình cảnh này.
Càng giống như một loại đối lập,
Bản thân mình cứ như lúc nào cũng có thể lật thuyền.
Mà vị kia lại là biển rộng bàng bạc.
Nhưng cây bút này vẫn lựa chọn bản thân mình.
Cảm động.
Đương nhiên cảm động.
Cảm động đến mức Châu Trạch muốn nặn ra vài giọt nước mắt.
Đồng thời.
Trong lòng anh còn cảm thấy vô cùng may mắn.
Lúc trước khi bị áp chế.
Trong đầu ông chủ Châu chỉ nghĩ thua người không thua trận.
Chửi mày một trận cho thoải mái trước!
Còn may chính mình mắng ngu ngốc.
Không mắng:
Đkm bút.
Đậu bút.
Mẹ nó bút.
Nếu không.
Tất cả liền...
- Oanh! Oanh! Oanh! ! ! ! ! !
Minh Hải bắt đầu bốc lên.
Điều này có nghĩa hiện tại vị kia đã giận tới không kiềm được!
Trong mắt anh ta, Châu Trạch chỉ là chó giữ nhà cho anh ta, là người hầu có thể che giấu cho anh ta trong lúc anh ta chữa trị.
Có đôi khi đánh chó phải nhìn mặt chủ, cho nên khi Châu Trạch bị "bắt nạt", anh sẽ ra ngoài hỗ trợ giải quyết vấn đề.
Hơn nữa.
Châu Trạch và anh ta một người thương hai người thương.
Anh ta không muốn cũng phải làm.
Nhiều lần anh ta bị buộc phải chạy đến lau mông giúp Châu Trạch.
Nhưng lúc này.
Chó giữ nhà lại cầm đi thứ đồ mình mong muốn nhất. Đối với anh ta hiện tại, vật này rất quan trọng. Có nó, bản thân mình có thể nhanh chóng khôi phục hơn, thậm chí ngày sau khi bản thân mình chân chính tỉnh dậy, tạm thời cũng có chỗ ẩn thân, cũng có thể có chỗ dựa.
Đó chính là.
Ẩn thân dưới chuyện xưa của cây bút lông!
Anh ta vốn cho rằng đây là cơ duyên của mình, là vì thiên đạo thấy mình bị hoàng đế lưu đày tới trấn thủ Minh Hải, cuối cùng vì sự kiện kia mà ngã xuống nên mới tặng cho mình để an ủi mình.
Nhưng bây giờ.
Vì sao chiếc bút đó.
Lại xuất hiện trong tay con chó trông cửa!
Đương nhiên anh ta phẫn nộ.
Hơn nữa còn là vô cùng phẫn nộ!
Giống như hoàng tử và một thường dân cùng nhau theo đuổi một cô gái, kết quả cô gái theo bình dân sống cuộc đời chỉ có hai người.
Này.
Làm sao có thể chấp nhận được!
- Mày khống chế được nó sao? Mày khống chế được nó sao?
Ở chỗ sâu trong nước biển xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Thanh âm kia.
Phát ra từ trong nước xoáy, mang theo một loại uy năng hủy thiên diệt địa. Chí ít về mặt khí thế, quả thật là vậy.
- Mày cầm nó, cuối cùng nó vẫn là của tao! Một sách Âm Dương sứt mẻ mày cũng không nắm giữ được, huống chi cây bút này!
Chua.
Thật chua.
Châu Trạch nở nụ cười.
Nhìn vị này tức giận, thực sự khiến mình vui vẻ.
- Mày không ngăn cản nổi nó, nó sẽ khiến mày trầm luân, cho tao đi, hay là cho tao đi!
- Mơ tưởng.
Ông chủ Châu chậm rãi đứng lên từ thuyền nhỏ.
Hiện tại lão tử đã nghèo thành như vậy.
Ngoại trừ chiếc thuyền nhỏ dưới chân này.
Chỉ còn lại một ngu ngốc.
Vậy mà mày còn muốn lấy ngu ngốc đi?
Tính cách của ông chủ Châu vốn lười nhác, đặc biệt là đời này anh mê luyến cảm giác làm cá muối, nhưng điều đó không có nghĩa là ông chủ Châu đã lười nhác đến mức ngay cả động lực và khát cầu sống tiếp cũng không còn.
Bởi vì anh thích làm cá muối.
Cho nên anh càng quý loại cuộc sống này.
Cũng bởi vậy.
Anh càng.
Tiếc mệnh!
Nếu anh chỉ có một cái mạng cùi.
Bỏ thì bỏ.
Bị thay thế thì bị thay thế.
Cho dù bị xóa đi.
Cũng không sao cả.
Nhưng hiện tại, bản thân có phòng sách, có một đám nhân viên mỗi ngày có thể ở cùng mình, còn có Oanh Oanh cẩn thận tỉ mỉ.
Đầu óc bị nước vào mới muốn buông tha cho loại cuộc sống này!
- Ha ha, mày cho rằng mày còn có thể hưởng thụ bao nhiêu ngày?
- Mày cho rằng mày còn có thể tồn tại bao lâu?
Ở chỗ sâu trong biển rộng truyền đến một trận cười lạnh.
- Tao vốn còn muốn chờ khi tao chuẩn bị xong mới thức tỉnh, có lẽ mày còn có thể sống qua kiếp này. Nhưng hiện tại, tao có thể nói rõ cho mày biết.
- Thời gian của mày.
- Không còn nhiều lắm!
- Không cần 60 năm.
- Cũng không cần mười năm.
- Thậm chí không cần một năm.
- Trong vòng nửa năm.
- Tao sẽ triệt để khống chế thân thể này.
- Mà mày.
- Sẽ bị xóa đi một cách triệt để.
- Ngay cả tư tưởng và sự tồn tại của mày cũng không tồn tại!
Minh Hải đang gầm thét, không ngừng gào thét.
Nửa năm.
Chỉ còn lại có nửa năm thôi sao?
Châu Trạch hơi nhíu mày.
Xem ra.
Vẫn là mình mở vô song quá nhiều cho thằng này quá nhiều cơ hội, mới dẫn đến thằng này khôi phục nhanh như vậy.
Dường như cảm ứng được suy nghĩ trong lòng Châu Trạch.
Chiếc bút lông vốn nằm lòng bàn tay Châu Trạch bỗng bay ra ngoài, phiêu phù lơ lửng phía trên Minh Hải.
Hai mắt Châu Trạch hơi híp một chút.
Tên ngốc này muốn làm gì?
Ngay sau đó.
Bút lông bắt đầu múa bút.
Mực nước màu máu nồng đậm như xuất hiện từ trong trống rỗng.
- Hí... ...
Lúc này, ông chủ Châu đau đến quỳ nằm rạp trên thuyền nhỏ.
Mà trong hiện thực, trên sàn nhà của thư viện trong nhà tù.
Trên người Châu Trạch, máu tươi đang bị lấy ra nhanh chóng, thoạt nhìn dường như chỉ thoáng chốc anh đã gầy đi rất nhiều.
Lòng buồn bực.
Choáng váng đầu.
Thở hổn hển.
Thân là bác sĩ khoa ngoại, Châu Trạch hiểu.
Đây là bệnh trạng điển hình khi mất quá nhiều máu.
Lại ngẩng đầu liếc nhìn bút lông.
Suy nghĩ tới hai người bị nó thao túng hút thành khôi lỗi kia.
Cho dù đã làm chủ nhân của nó.
Nhưng dường như người chủ này cũng không dễ làm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy.
Mình cũng nhanh biến thành người khô.
- Rầm!
Bút lông múa bút.
Bắt đầu viết chữ trên không trung.
Minh Hải bắt đầu cuồn cuộn.
Bởi vì Châu Trạch và vị kia là quan hệ người này tổn thương thì người kia cũng tổn thương.
Cho nên khi Châu Trạch cảm thấy suy yếu thì.
Vị kia cũng giống như vậy.
Minh Hải bắt đầu nhanh chóng co rút lại.
Không.
Nói chính xác hơn.
Là mau chóng bốc hơi.
- Mày muốn... ... làm cái gì!
Cái vị dưới mặt biển kia đang hỏi.
Nhưng không có người trả lời.
Bởi vì bút lông không biết nói.
Châu Trạch thân là tân chủ nhân của nó.
Xin lỗi.
Người chủ nhân như tôi cũng không biết nó muốn làm gì!
Dù sao.
Ngươi cũng khó có thể lý giải được tư duy của một kẻ ngu ngốc.
Một chữ.
Bị chậm rãi viết ra trên không trung.
Là "Phong" !
Chữ triện này vẫn rất dễ nhận ra, bởi vì nó rất giống với chữ giản thể.
Chữ "Phong" cứng cáp có lực lơ lửng giữa không trung.
Sau đó nó mạnh mẽ đè xuống phía dưới!
- Oanh!
Dường như ở sâu chỗ trong Minh Hải bị nổ tung.
Vị phía dưới kia phát ra một trận rống giận.
Nhưng tiếng rống giận lại bắt đầu càng ngày càng yếu.
Đến cuối cùng.
Toàn bộ Minh Hải đều bị đóng băng.
Một chữ "phong" to lớn vẫn đang lơ lửng trên không, lại đang không ngừng tổn hao, bởi vì cái vị phía dưới đang không ngừng phản kháng và ăn mòn phong ấn của mình.
Bút lông lại lơ lửng trên chữ triện.
Thỉnh thoảng lại thêm một chút.
Bôi một chút.
Như thể người thủ vệ kiên định nhất.
Đang kiên trì thủ vững đạo phong ấn này.
- Phong ấn chặt?
Châu Trạch có chút kinh nghi.
Nhưng bút lông không trả lời anh.
Châu Trạch chỉ có thể hướng về tầng băng phía dưới, hô lên:
- Này, có phong ấn thành công không vậy?
- Con mẹ nó mày đáp lại một câu đi!
Phía dưới.
Tĩnh mịch không tiếng động.
Con hàng vừa rồi còn trưng ra bộ dạng lão tử trời sinh quý tộc, xuất thần cao quý, không ngừng trang bức.
Hiện tại anh ta đã hoàn toàn không thể nói được nữa.
Xem ra đã phong ấn thành công rồi.
Châu Trạch nhìn nhìn dưới chân mình.
Con thuyền nhỏ của mình cũng bị đóng băng.
Chẳng qua hiện tại mình có thể rời thuyền, đi lại trên mặt băng.
- Mày sẽ phải hối hận... ...
Đột nhiên.
Giọng nói kia lần thứ hai truyền từ phía dưới đến.
Giọng nói này trực tiếp dọa Châu Trạch nhảy lên.
Mẹ nó.
Mới vừa rồi tao hỏi mày thì mày giả chết.
Lạnh lẽo bất định lại bỗng nhiên thả ra một câu dọa người?
- Không có tao... ... mày đã sớm chết rồi.
Giọng nói phía dưới trở nên rất suy yếu.
Đây là sự thực, thật nhiều lần trước nếu như không có cái vị trong cơ thể mình ra tay, hiện tại ông chủ Châu đã sớm xuống lòng đất báo cáo một lần nữa. Đương nhiên, cũng có thể anh sẽ hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội báo cáo cũng không có.
Nhưng cũng giống như những lời trang bức uy hiếp vị kia đã nói.
Anh ta nói.
Chỉ còn nửa năm nữa là anh ta có thể chiếm thể xác mình.
Cũng bởi vậy.
Nếu quả thật lần này ngu ngốc có thể phong ấn chặt anh ta, Châu Trạch vẫn cảm thấy có lời.
- Tao sẽ chờ... ...
- Chờ cái gì?
- Chờ khi mày cần lực lượng của tao... ...
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
- Chờ khi mày cần lực lượng của tao.
- Chờ ngày mày đích thân bỏ phong ấn cho tao!
- Tin tưởng tao.
- Ngày này.
- Sẽ không quá xa.
- Răng rắc... ...
Như sân khấu kịch bỗng nhiên tắt đèn.
Bốn phía lập tức trở nên đen kịt một màu.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Phát hiện bên ngoài trời đã sáng.
Anh cuộn cong thân thể lại muốn đứng lên.
Nhưng thân thể này lại đang không ngừng run rẩy.
Rõ ràng trên người anh không có vết thương.
Lại mất máu quá nhiều.
Lại thêm lúc trước mình còn phải hao tổn chiến một trận với cái ý thức trong cơ thể mình.
Dẫn đến tình trạng cơ thể mình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với khi bị liệt sau khi mở ra vô song.
Vậy mà.
Bên ngoài đã truyền đến một số âm hưởng.
Trời đã sáng.
Chẳng mấy chốc sẽ có người đi vào nơi này.
Đến lúc đó bọn họ sẽ phát hiện, trong thư viện lại có một người ngoài.
Chuyện kế tiếp.
Sẽ trở nên rất phiền phức.
Châu Trạch gắng gượng muốn đứng lên.
Cuối cùng.
Anh thành công, anh đứng lên được.
Vịn bàn.
Thân hình anh còn đang không ngừng loạng choạng.
Nhưng nếu anh muốn đi ra ngoài theo cách trèo tường như khi vào đây.
Phỏng chừng chỉ là vọng tưởng.
- Cho nên, đang đêm đang hôm anh chạy tới thư viện nhà tù xem truyện khiêu dâm?
Giọng nói quen thuộc từ phía sau giá sách truyền đến.
Là luật sư An.
- Hiện tại thân thể anh thật quá hư.
Luật sư An cúi người, nâng Châu Trạch lên.
- Cũng may buổi tối tôi không ngủ được, cho nên đến đây tìm anh xem một chút tình huống. Nếu không anh đã gặp phiền toái rồi.
Luật sư An chuẩn bị nâng Châu Trạch đi.
Nhưng ánh mắt Châu Trạch lại nhìn chằm chằm cây bút máy trên mặt đất.
Cây bút chân chính đang phong ấn vị trong thân thể mình.
Mà cây bút máy này.
Đã kinh biến đến mức cực kỳ bình thường.
Luật sư An nhìn lướt qua, đưa tay nhặt cây bút máy lên, đặt vào trong túi áo Châu Trạch, đồng thời vỗ vỗ.
- Hiện tại có thể đi chưa?
Châu Trạch suy yếu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận