Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 425: Lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý

Đột nhiên Châu Trạch cảm giác như anh đang ngồi dưới đài xem ca kịch.
- Kém một mình tôi?
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn từ trên chỗ ngồi đứng lên. Chẳng qua, khi Châu Trạch vừa mới chuẩn bị đi ra khỏi vị trí, anh lại phát hiện dường như dưới chân mình bị nhựa cao su dính chặt, không thể động đậy được.
Mạnh mẽ phát lực, trái lại Châu Trạch bị chấn động đến mức lảo đảo vài bước, một lần nữa nằm lại trên ghế sofa. Lần này, dường như trên ghế sofa cũng tràn ngập dịch nhờn, dịch nhờn bám đầy vào phần lưng Châu Trạch.
Ông chủ Châu như con ruồi đã rơi vào tờ giấy dính, sau khi ngã phịch vài cái, anh cũng lười phịch nữa.
- Phải gom đủ thất tông tội, hơn nữa, dường như còn tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi.
Tên vai hề đứng lên, anh ta không bị ước thúc đi về phía Châu Trạch.
Trên quần áo của anh ta xuất hiện sáu điểm, càng không ngừng xen kẽ xoay tròn, hiện tại chỉ còn kém một.
Cá bạc.
Tham lam, ăn uống quá độ, ngạo mạn, đố kị, phẫn nộ.
Còn thiếu một vòng làm biếng.
- Rốt cục mày là cái thứ gì?
Châu Trạch hỏi.
- Tao không phải một món đồ.
Đối phương trả lời như vậy.
- Chân thực. - Châu Trạch sửng sốt một chút, thành thật đến làm cho người hơi đau lòng.
- Còn kém một mình mày.
Dường như dưới mặt nạ vai hề là một đôi mắt rất thâm thúy, là hai mắt có thể hiểu rõ nội tâm của người, dụ dỗ ra mong muốn từ trong nội tâm con người.
Muốn là một đám lửa.
Dẫn đạo hóa thành hỏa long.
Đủ để cắn nuốt kí chủ!
Nhưng dường như vai hề cũng có chút mê man.
Bởi vì tình cảnh trong phòng sách này mang theo một loại rách nát và bẩn thỉu, có khoảng cách rất lớn so với mong muốn của mình, mà so với mong muốn của ông chủ Châu, nó lại càng có khoảng cách lớn hơn rất nhiều.
Dường như trong một giai đoạn nào đó đã xuất hiện sai lầm gì đó.
Nhưng cho dù là vai hề cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc lệch lạc xuất hiện ở nơi nào.
Là mình quá yếu ớt, hay là vì mình quá mệt mỏi?
- Sửa lại đi.
Vai hề giơ tay lên.
Giọt nước dưới đất trong phòng sách bắt đầu tiêu tán.
Ngay cả giọt nước trên trần nhà cũng đang dần dần biến mất.
Mùi nấm mốc bắt đầu không thấy đâu, hết thảy tất cả bắt hình thành tựa như phòng đọc sách trong thực tế.
Châu Trạch cứ nhìn vai hề trước mặt như vậy.
Nhìn anh ta đang thay đổi, nhìn anh ta đang điều chỉnh thử, giống như đang nhìn một tên đao phủ, đang treo vòng hoa thơm cho đầu chó.
Tất cả chỉ vì khiến tử tù có thể cảm thấy ấm áp một chút khi chết.
Dù sao, thân là quỷ sai, khi còn sống Châu lão gia cũng là một người có thể diện.
- Bộ dạng như vậy, mày có cảm thấy tốt hơn một chút chưa?
Vai hề hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch cười cười, giữ im lặng.
Vai hề đi về phía Châu Trạch, khi anh ta đi tới vị trí cách Châu Trạch chỉ còn không được hai mét, anh ta có chút nhẹ nhõm, cũng có chút may mắn, nói:
- Dẫn lửa thiêu thân thuần túy quá mức phiền toái, loại người như mày gặp đòn nghiêm trọng, ý thức bản thân vốn bị thương, đối với tao, thực sự rất đơn giản dễ dàng, thậm chí còn dễ dàng hơn rất nhiều so với những người khác..
Châu Trạch nỗ lực đưa tay cầm ly trà trước mặt, nhưng vì phía sau lưng bị dính lên trên ghế sofa, tay anh không với tới được.
Vai hề giúp anh cầm ly trà lên, đặt trong tay Châu Trạch, rất hữu hảo.
Châu Trạch uống một ngụm trà.
Khí định thần nhàn.
Đôi mắt dưới mặt nạ vai hề tựa như đang híp híp lại.
Một loại bản năng cảm giác nguy cơ bắt đầu kéo tới.
Anh ta không biết cảm giác nguy cơ này đến từ nơi nào.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy.
Lần này.
Dường như hơi không thích hợp.
Nhưng vai hề vẫn xòe bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay xuất hiện một bướu thịt, bướu thịt đang không ngừng rung động, sau đó chậm rãi nứt ra.
Một con trùng màu trắng sữa từ trong bướu thịt thò đầu ra, thân thể côn trùng bắt đầu không ngừng mà bị kéo dài, dần dần bị kéo dài đến một độ cong quỷ dị.
Đây là một con trùng màu trắng sữa, nhưng lúc này nó lại khiến người ta cảm thấy nó giống như rắn.
Nó bắt đầu chủ động bò tới trên người Châu Trạch.
Phù phù một tiếng.
Đã rơi vào trong ly trà của Châu Trạch.
Trong mắt Châu Trạch lộ ra vẻ chán ghét.
Anh còn muốn uống thêm hai hớp trà.
Ngay sau đó.
Thân thể côn trùng màu trắng tiếp tục kéo dài, thuận theo cánh tay Châu Trạch bắt đầu không ngừng mà đi lên, sau đó tới nơi ngực Châu Trạch.
Nó giống như một nhà thám hiểm, du lịch mỗi một vị trí trên người Châu Trạch, nơi nó đi qua trơn mềm không gì sánh được, còn mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng, mà trong lạnh lẽo này còn lộ ra một luồng ôn nhuận.
Nếu như ngươi nằm xuống, khiến nó càng không ngừng nhúc nhích trên lưng ngươi, đoán chừng ngươi sẽ rất thoải mái.
Châu Trạch cúi đầu, nhìn con trùng trắng kia, như có điều suy nghĩ nói:
- Mày làm vậy là vì tiến hóa sao?
Dường như vai hề hơi giật mình, chậm rãi nói: - Mày khiến tao cảm thấy hơi kinh ngạc, kinh ngạc đến mức khiến tao phảng phất như sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy mày không phải một quỷ sai đơn giản như vậy.
- Nhưng không sao, sau khi tao ăn mày rồi, tao sẽ tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, chờ lúc tao lại thức tỉnh thì tao sẽ bắt đầu ăn cơm tiếp.
Ánh mắt Châu Trạch rời khỏi người trùng trắng, cho dù con trùng trắng này đang thử chui vào trong thân thể của chính mình.
Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không biết chừng nào thì bắt đầu.
Tình huống trong phòng sách khôi phục bình thường.
Chỉ ngoại lệ là bên ngoài phòng sách.
Lại không có ánh sáng mặt trời.
Phòng sách không có ánh mặt trời giống như một ổ bánh, đã không có mỡ bò, luôn cảm thấy một loại tiếc nuối và thiếu thốn khổng lồ.
Ngón tay của vai hề không ngừng lay động, anh ta đang điều khiển con sâu trùng kia.
Con trùng trắng há miệng ra, lộ ra răng nanh được giấu ở thật sâu bên trong, có ý đồ muốn cắn lên lồng ngực Châu Trạch tiến vào bên trong. Nhưng không biết tại sao, dường như con trùng trắng dùng tất cả phương pháp, vẫn không thể tiến thêm một bước, thậm chí ngay cả biểu bì của Châu Trạch nó cũng không thể phá ra.
Trùng rất gấp, cũng rất tức giận, nhưng nó không hề từ bỏ, vẫn còn tiếp tục cắn, lôi xé, như thú cưng dịu ngoan trốn trong ngực Châu Trạch làm nũng.
Vai hề hít sâu một hơi.
Hiện tại anh ta.
Hơi khó chịu.
Sau đó.
Anh ta nhìn thấy Châu Trạch đang nhìn ngoài cửa sổ.
Anh ta cũng nhìn theo ánh mắt của Châu Trạch.
Ngoài cửa sổ.
Quả thật không còn ánh nắng tươi sáng.
Mà là một mảnh quay cuồng vẩn đục.
Phảng phất như lúc này toàn bộ phòng sách đều bị bỏ vào chỗ sâu trong biển rộng, thành một long cung ở đáy biển.
Quang ảnh chiết xạ trở nên rất bất quy tắc, giống như đèn neon ở cửa hộp đêm vào đêm khuya.
Vai hề liên tục lui về sau vài bước.
Anh ta có chút mờ mịt.
Cũng có chút sợ hãi.
Bởi vì anh ta nhìn thấy ở ngoài cửa sổ, trong nước biển.
Có vô số thi thể hài cốt đang lăn lộn đang ngao du.
Dơ bẩn, tội ác, tham lam, bạo ngược các loại tâm tình khí tức như không cần tiền, cách thủy tinh điên cuồng mà phát tiết.
Mảnh biển nhỏ kia.
Là tràng cuồng hoan sau cùng của vong linh.
Là một mảnh vô câu vô thúc... Nơi vô chủ!
Rống giận, rít gào.
Từng con từng con có khuôn mặt dữ tợn dị quỷ nằm sấp bên ngoài cửa sổ, tận tình dòm ngó vào bên trong, bọn chúng uốn éo người, bọn chúng lộ ra hàm răng vàng khè của mình, run rẩy cốt cách của mình.
Nếu không phải có kính thủy tinh cách trở.
Bọn chúng hận không thể vọt thẳng vào hưởng thụ tiên huyết cung phụng!
Bọn chúng đói.
Bọn chúng thực sự rất đói!
Vai hề nhìn về phía Châu Trạch, lần này, tiếng nói của anh ta đã mang theo chút âm rung, rất hiển nhiên, anh ta sợ.
Thân là người có được năng lực thao túng thất tông tội, anh ta cũng cảm nhận được tâm tình sợ hãi.
- Rốt cục mày... là ai?
Châu Trạch đưa tay, vào lúc này dịch nhờn sau lưng lại có thể hoàn toàn băng tán.
Anh như diều hâu tróc gà con.
Bóp con trùng trắng còn đang không ngừng nhúc nhích trên ngực mình, muốn đâm sâu vào ngực mình.
Giơ nó lên đặt ở trước mặt.
Thân thể côn trùng nhỏ bắt đầu co rút lại.
Hiển nhiên, nó cũng đã bắt đầu cảm ứng được sợ hãi, thật ra giữa hai người có ràng buộc rất sâu.
- Muốn đi vào sao? Chớ nóng vội, tao tiễn mày.
Nói xong.
Châu Trạch hé miệng.
Đưa con trùng màu trắng vào trong miệng mình.
Như nuốt một cây kem ngay dưới trời hè.
Cái cảm giác thoải mái cộng thêm não bộ mê muội.
Thực sự khiến người mê say.
- Nơi này là chỗ nào? Vì sao?
Vai hề bắt đầu không ngừng lui về phía sau, anh ta thử mở cửa phía sau, lại phát hiện trên cửa phòng sách viết một chữ "phong" to lớn.
Anh ta xuất toàn lực, đều không có biện pháp mở.
Anh ta bị vây khốn ở nơi này.
Đồng thời.
Vai hề cũng hiểu.
Cái người mà bản thân mình vừa nhìn thấy này.
Cũng bị vây khốn ở nơi này!
Anh ta cũng giống như mình.
Hiện tại anh ta cũng không ra được.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt lấp lánh.
Nhìn chằm chằm vai hề.
- Anh ta bị đánh đã hôn mê.
- Lúc mày lúc đi vào.
- Chiếc bút đó cố ý đưa mày đến chỗ này của tao.
Nói xong.
Châu Trạch bắt đầu chậm rãi vặn eo bẻ cổ.
Vị trí khớp xương phát ra tiếng giòn vang liên tiếp.
Sau đó anh ta nhẹ giọng hỏi:
- Nghe nói.
- Mày muốn.
- Ăn tao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận