Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1037: Chiêu này của anh là học từ ai! (2)

Lần này.
Anh ấy vẫn không có động tĩnh.
Dường như trở thành một người đứng xem vậy.
Mắt lạnh nhìn anh bị đóng vào trên mặt đất.
Mà bản thân anh.
Lần này.
Cũng không gọi anh ấy ra.
Cũng không có bất kì kêu rên nào trong lòng.
Có khả năng đúng với những lời nửa gương mặt nói.
Nếu như những biến hóa thân thể của Oanh Oanh khi ở bên cạnh anh, là vì dọn dẹp nhà sạch sẽ để đón khách.
Như vậy.
Lúc này có nói gì nữa, có hỏi thêm gì nữa, thật giống như đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Thậm chí, Châu Trạch không dám hỏi, cũng không dám gọi.
Anh sợ hãi sẽ nhận được một câu trả lời lạnh như băng.
- Buông tha đi, đi cùng tôi, đi về nhà!
- Buông tha đi, anh còn giống với tôi, cô ấy không giết anh, anh không nhìn thấy sao, cô ấy không giết anh!
- Cô ấy chẳng qua chỉ đang không chế anh, đang áp chế anh.
- Cô ấy đang đợi quá trình đoạt xá kết thúc.
- Cô ấy đang chờ đợi bản thân trở về!
- Bây giờ anh không nên quá bi thương.
- Bởi vì tiếp sau đó.
- Anh sẽ gặp phải chuyện còn bi thương hơn nữa.
- Cô ấy sẽ lần nữa biến thành nữ cương thi của anh.
- Cô ấy sẽ tiếp tục cùng sinh hoạt với anh.
- Cô ấy không đến để giết các người.
- Cô ấy đến... là để gia nhập với các người!
A a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !
Trong đầu Châu Trạch bắt đầu không ngừng hiện ra hình ảnh Oanh Oanh pha cà phê cho mình.
Không ngừng hiện ra hình ảnh mỗi ngày tỉnh lại, Oanh Oanh đi nằm ngủ ở bên người mình.
Trong phòng tắm, cô ấy quỳ dưới đất lau chà sữa tắm cho mình; trong phòng bếp, cô ấy đang học tập nấu cơm.
Mà tất cả những hình ảnh này.
Trong khoảnh khắc.
Bị đổi lại thành một gương mặt xinh đẹp cao quý và lạnh lùng.
Mà bản thân.
Tiếp tục lưu lại hình ảnh lúc này!
- Ông!
Màu đỏ rực trong mắt Châu Trạch nhanh chóng biến thành màu đen.
Giống như một khay mực đậm bị đánh đổ.
Khí tức trên người vậy mà đột nhiên biến đổi.
Con người, sau khi điên cuồng tới cực điểm.
Ngược lại đã tới một trạng thái cực kì cực đoan khác.
Cơ thể vẫn vì tức giận mà run rẩy như cũ.
Nhưng nội tâm.
Lại hóa thành một sự im lặng chết chóc!
Từng đám sương mù màu đen xuất hiện.
Thôn phệ lấy lưỡi đao màu đỏ trên người Châu Trạch.
Sau khi nhấn chìm tất cả mọi giam cầm.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên từ mặt đất.
Luật sư An khẽ cau mày, dường như gặp phải chuyện mà bản thân không thể nào hiểu được, bởi vì vị kia, cũng không xuất thủ.
Mà “nửa gương mặt” mới vừa rồi còn đang la hét mắng chửi thống khoái không dứt kia.
Lúc này, trong nháy mắt, “nửa gương mặt” thực sự bị chọc tức đến thành màu gan heo.
Anh ta miệng há thật lớn.
Sau đó lấy một loại tâm tình khoa trương hơn gấp mười lần so với việc tức giận lúc trước trực tiếp gầm thét lên:
- Anh! Anh! Anh! Chiêu này của anh là học từ ai! ! ! !
Người mà mới vừa rồi bạn còn đang phỉ nhổ.
Người mà lúc trước bạn vẫn còn đang mắng chửi giễu cợt.
Người mà bạn vẫn luôn không ngừng chê bai bài xích.
Bỗng nhiên.
Móc ra tuyệt kĩ giữ nhà của bạn.
Đây là loại cảm giác gì chứ?
Cảm giác hiện tại của nửa gương mặt chính là tức muốn chết.
Sự điên cuồng quen thuộc, sự vận chuyển sát khí cương thi quen thuộc, khí chất quen thuộc.
Nhất định chính là mô bản lúc trước của anh ta!
Chỉ tiếc hiện tại anh ta chỉ còn lại nửa gương mặt mà thôi.
Nếu như thân thể của anh ta còn ở đó.
Như vậy.
Giờ khắc này.
Anh ta sẽ giống như bị người khác đạp một phát vào “trứng” vậy.
Tư vị kia sao.
Sự sảng khoái đến ê răng kia.
Lực công kích tinh thần kia.
Thật sự đã ghiền nhà!
- Vô sỉ! Khốn nạn! Hỗn trướng!
- Thứ bại hoại! Tiểu nhân! Ti tiện!
Nửa gương mặt không ngừng điên cuồng mắng to.
Anh ta bị cố định ở nơi này.
Vào giờ phút này.
Ngoại trừ mắng chửi người như một người đàn bà đanh đá.
Anh ta không thể làm gì khác được nữa.
Đây là một loại bất đắc dĩ, đồng thời, cũng là một loại thê lương.
Ông chủ Châu không quan tâm đến sự cưỡng chế của vị “nguyên chủ” bên cạnh kia.
Học lén sao.
Ông chủ Châu cũng không cảm thấy có thứ gì quá không được.
Đây giống như là lão cẩu trong thôn thích buổi tối ngồi ở cây đa trước cửa thôn cảm khái năm đó chó giữ nhà trâu bò nhất từ trong thôn đi ra có phong thái vô thượng đến mức nào, đồng thời.
Một con chó con chăn trâu ở trong thôn.
Nhặt được bí tịch của vị cẩu ngạo mạn kia.
Lưỡi đao màu đỏ vốn đã cùn của mình, lúc này hoàn toàn bị tiêu tan.
Sát khí trong cơ thể Châu Trạch, đều đang sôi trào, giống như nước bị nấu sôi lên, tỏa ra hơi nóng đủ để hòa tan bản thân và cả người bên cạnh.
Biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt luật sư An từ từ thu lại.
Có lẽ.
Trong mắt anh ta.
Chỉ cần vị kia không xuất thủ.
Như vậy tất cả mọi chuyện.
Đều vẫn sẽ dựa theo phương hướng phát triển đã định mà tiếp diễn.
Chẳng qua là người bạn nhỏ ở trước mắt này, có chút phiền phức, rõ ràng là trò chơi giữa người lớn với nhau, rõ ràng là cộng hưởng ở một mức độ khác, anh ta lại hết lần này tới lần khác không cam lòng, hết lần này tới lần khác muốn gây sự.
Vinh dự vô thượng, sắp rơi đến trên người anh ta, anh ta lại không biết quý trọng.
- A a a a a! ! ! ! ! !
Oanh Oanh quỳ ngồi ở dưới đất phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Hai nắm tay siết chặt.
Khóe mắt luật sư An liếc nhìn phía sau một chút.
Nữ cương thi này lại còn đang chống cự.
Lúc đối mặt với nghiền ép từ khí tức của anh ta.
Lại còn có thể sinh ra ý chí phản kháng.
Phải biết.
Loại kỳ ngộ này.
Nếu như đặt ở trên người những cương thi khác.
Cho dù cuối cùng vẫn mang ý nghĩa hủy diệt.
Cũng là vinh dự vô thượng!
Chẳng qua là, dù sao Oanh Oanh cũng đặc thù một chút, tất cả tâm tư của cô ấy đều đặt ở trên người ông chủ, mang theo một loại cố chấp mà ở cương vị của người khác rất khó hiểu được.
Loại cố chấp này, khiến cho cô ấy, dù là lúc đối mặt với doanh câu, cũng vẫn không nể mặt mũi.
Cũng vì vậy.
Cô ấy vẫn còn đang chống cự, cô ấy cũng còn đang kiên trì.
Tuy nói lúc này vẫn còn kiên trì chống cự, trong hoàn cảnh hiện tại, có vẻ hơi tái nhợt cùng bi thương, nhưng vẫn thực sự không thể cứ như vậy mà nhận mệnh được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận