Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 252: Như ngươi mong muốn, ác ma phủ xuống! (1)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Rốt cuộc giấc mộng và thực tế khác nhau tới cỡ nào?
Có thể nói là rất lớn.
Nhưng cũng có thể nói là chỉ cách một con đường.
Trang sinh hiểu mộng (1) đã từng nói tới một vấn đề rất triết học, nếu như giấc mơ đủ chân thật, liệu con người có đủ năng lực để ý thức được bản thân mình đang nằm mơ hay không?
Lúc này Châu Trạch đang có loại cảm giác như vậy, bản thân anh vốn chỉ mang cảm giác như sống nhờ trong thị giác của người khác, thế nhưng sau khi bị đẩy vào giấc mộng này, anh lại khiến mình biến thành một quần chúng vây xem.
Đơn giản là xem một bộ phim điện ảnh có tính chân thật cùng tính ảnh hưởng khá cao thôi.
Nhưng theo giấc mơ càng sâu, ông chủ Châu cũng từ từ bị thay vào trong đó, bắt đầu cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nhân vật trong mộng, đụng chạm đến tâm tình thuộc về bọn họ.
Rõ ràng bọn chúng đã coi một người sống như "Maruta" để thí nghiệm, mà nơi này người sống lại là thứ không đáng tiền nhất, mỗi ngày đều sẽ bị tiêu hao.
Thế nhưng ở trong phòng giam, vòng chân kia lại bị mấy lời nói dối biến thành đồ vật khiến người ta ao ước ganh tị nhất, Châu Trạch không rõ ràng lắm rốt cuộc vòng chân này có hàm nghĩa như thế nào, nhưng cũng có thể chỉ là một cách mượn cớ mà thôi, thật ra cũng không khó đoán.
Tỷ như trao đổi tù binh, lại tỷ như, mỗi ngày cố định thả bao nhiêu phạm nhân tự do, với tư cách là người chưởng quản, là chúa tể nơi này, bọn họ có quá nhiều biện pháp để khiến đám sơn dương dưới tay mình mơ lấy một giấc mộng đẹp, khiến bọn họ cố gắng kiên cường sống sót trong hoàn cảnh thậm tệ như vậy.
Một chút hy vọng, chỉ cần mỗi ngày có thể thấy được "hy vọng", là có thể khiến phần lớn người ương ngạnh khắc phục sự tàn phá do điều kiện cuộc sống gian khổ mang tới, khiến bọn họ cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, sau đó bị lôi ra ngoài biến thành một vật thí nghiệm.
Châu Trạch vẫn quên không được tình cảnh người chồng phải đầu rơi máu chảy giành lấy xiềng xích cho vợ, còn có tình cảnh người chồng đeo xiềng xích vào cho vợ của mình.
Dưới ánh mắt của người chồng, bản thân anh ta đã làm tất cả những gì anh ta có thể làm được, anh ta bỏ qua cơ hội có thể để bản thân mình rời đi, nhường cơ hội này lại cho vợ mình, cho đứa con trong bụng vợ mình.
Vậy mà, vợ con của anh ta lại cực kỳ thống khổ vặn vẹo mà chết trên bàn giải phẫu, con của anh ta thì lại bị móc ra, tiếp tục thực nghiệm, tất cả chỉ đổi lấy được một tiếng thốt lên kinh ngạc của đám người mặc áo blu trắng.
- Tốt lắm.
Từng phòng thí nghiệm đều đang thực hiện hạng mục của riêng mình, có thực nghiệm vi khuẩn trên trẻ sơ sinh, có thực nghiệm nối lại tứ chi, thậm chí còn có cả thực nghiệm rắm chó khi cho người và vật giao hợp, thực nghiệm mà tưởng chừng chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm ở hiện tại, không ngờ lại có thể được tiến hành ở nơi này.
Không phải đám người Nhật Bản nơi này bị bệnh chuuni hay mơ tưởng hão huyền, cũng không phải bọn họ thực sự không có sự tu dưỡng trong chuyên ngành, mà là vì nguyên vật liệu tiêu bản cơ thể sống này thật sự quá mức sung túc, có thể nói là liên tục không ngừng, cho nên bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức thoải mái tiến hành những thực nghiệm tưởng chừng như thiên phương dạ đàm ấy.
Nói cho cùng, đối với bọn họ, thứ không đáng giá nhất chính là chi phí, thứ không thiếu nhất cũng chi phí.
Châu Trạch đã từng đi qua địa ngục, từng nhìn thấy đường hoàng tuyền, cũng từng nhìn thấy hoa bỉ ngạn, nhưng nói thật lòng, trong giấc mộng này, đối với anh nơi này mới thật sự là địa ngục chân chính.
Mà sự nhập tâm của anh cũng đã tới đây như vậy, cứ chậm chạm mà thấm nhuần.
Cũng bởi vậy.
Sau khi cái ống sắt được cắm vào tủ sắt lớn kia nổ tung.
Ánh mắt Châu Trạch lần thứ hai nhìn về phía chỗ kia.
Ngay từ đầu anh đã chú ý tới nơi ấy.
Anh vốn cho rằng nơi đó là kho máu, bởi vì anh đã nhìn thấy đám người mặc áo blu trắng lấy máu từ bên trong tiêm vào cơ thể người phụ nữ đang mang thai, kể cả máu được tiêm vào trong cơ thể mình, thật ra đều được lấy trực tiếp từ ống sắt được gắn vào tủ sắt kia.
Lúc này, người thanh niên trẻ tuổi mặc áo blu trắng vô cùng thất hồn lạc phách, sợ đến mức run cầm cập, trong miệng anh ta đang huyên thuyên mấy lời mà chẳng ai hiểu, dù sao thì Châu Trạch cũng không hiểu.
Mà lúc này đây, cũng không biết là do tiếng gọi của người thanh niên mặc áo choàng trắng hay tiếng trầm đục do két sắt phát ra, nói chung, càng ngày càng có nhiều người mặc áo blu trắng bắt đầu tụ tập đến phòng thí nghiệm này.
Phần lớn người đều mang theo vẻ hoảng sợ trên mặt, dường như bọn họ có một loại kính nể tự nhiên đối với cái thứ còn đang ở bên trong tủ sắt, nhưng cũng có mấy lão già tóc hoa râm mang trên mặt vẻ vô cùng kích động và nóng lòng muốn thử.
Một vật thí nghiệm như Châu Trạch vào lúc này trái lại bị bỏ qua, Châu Trạch cảm thấy hình như mình mới vừa vượt qua một ghi chép gì đó, nhưng lúc này dường như không ai chú ý tới mình.
Mấy người mặc áo blu trắng lớn tuổi nhất hoặc có lẽ người có địa vị tối cao bắt đầu cãi vã kịch liệt, bọn họ cãi tới mặt đỏ tới mang tai, ai cũng không muốn lui về phía sau một bước.
Ngồi nghe thứ ngôn ngữ mà bản thân mình không hiểu, lại còn ồn ào như vậy, khiến Châu Trạch cảm thấy đầu mình đã bắt đầu lớn ra.
Đúng lúc này, người thanh niên mặc áo blu trắng đã dẫn theo Châu Trạch bò sát đi tới bên cạnh một người lớn tuổi, chỉ chỉ Châu Trạch nói gì đó, mà người lớn tuổi lại không nhịn được phất phất tay, hình như ông ta đang nói vào lúc này mà lôi một chuyện nhỏ nhặt như vậy tới nói thật sự là không có nhãn lực.
Người thanh niên mặc áo blu trắng lại càng không ngừng “vâng ạ”, “vâng ạ”, vẻ mặt cung kính thành khẩn tiếp nhận phê bình.
Sau đó anh ta đi tới, bắt đầu đưa Châu Trạch rời khỏi phòng thí nghiệm này.
Có lẽ.
Bọn họ tạm thời không có thời gian chú ý tới bản thân mình, mà trên người mình quả thật cũng có một bước đột phá nhỏ trong thí nghiệm, cho nên bọn họ giữ mình lại sau này còn có chỗ dùng, trong lòng Châu Trạch nghĩ như vậy.
Người thanh niên mặc áo blu trắng không đưa Châu Trạch quay về nhà tù, hiển nhiên cũng không thể nào đưa Châu Trạch quay lại nhà tù được, bởi vì Châu Trạch đã nhìn thấy ý nghĩa chân chính của sợi xích này. Đối với mấy người mặc áo blu trắng, bọn họ càng hy vọng đám "Maruta" của mình có thể kiên cường mà sống, sống tới lúc biến thành tiêu bản thực nghiệm của bọn họ.
Châu Trạch bị đẩy vào trong một căn phòng có không gian hơi lớn, nơi này lớn chừng nửa sân bóng rổ, người thanh niên mặc áo blu trắng dùng dây xích trói chặt Châu Trạch vào một giá sắt, sau đó anh ta quay qua nói chuyện với mấy người mặc áo blu trắng đang làm việc bên trong vài câu, sau đó lại ngựa không dừng vó chạy về căn phòng thí nghiệm ban đầu.
Châu Trạch cứ ngồi ở đó như vậy, ngay từ đầu anh còn đang suy tư, suy nghĩ về tiếng trầm đục phát ra từ bên trong tủ sắt kia, nhưng rất nhanh, lực chú ý của Châu Trạch đã bị gian phòng bản thân đang ở lại này hấp dẫn.
Gian phòng có một vật chứa kim loại hay thủy tinh gì đó thật lớn, xuyên thấu qua bộ phận thủy tinh, có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Bên trong có một người phụ nữ còn có một cô gái, dường như hai người là mẹ con, bởi vì cô bé đang rúc vào người phụ nữ bên cạnh, mà người phụ nữ ấy lại đưa tay vuốt đầu cô bé, dường như đang an ủi cô bé.
Phía ngoài có mấy người mặc áo blu trắng đang cầm một chiếc cameras, còn có người cầm bút ký viết viết gì đó, mà những người khác lại đang đứng bên cạnh vận hành một loại thiết bị trông khá giống với quạt gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận