Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1380: Xích Khao Mã Hầu*

(*Trong tiểu thuyết Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân có tồn tại 4 con thạch hầu được sinh ra trực tiếp từ Đá ngũ sắc của Nữ Oa nên đã vượt qua mọi quy luật của Tam giới: Linh Minh thạch Hầu – Tôn Ngộ Không; Lục Nhĩ Mỹ Hầu – nghe được mọi chuyện trong thiên hạ, mãi mãi chênh vênh ở ranh giới thiện ác; Xích Khao Mã Hầu – đắc đạo sớm nhất, trước cả lúc Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung; Thông Túy Viên Hầu – rơi vào cõi ma đạo, nhân vật đáng sợ nhất trong 4 thạch hầu)
Luật sư An thở dài, nói:
- Không trở về được, quá khứ tốt đẹp.
- Phải không?
- Có lẽ vậy.
- Gần đây âm ti vừa bị thiệt hại rất nhiều người
- Tôi có nghe nói.
- Sau khi trở về, nói không chừng không chỉ có thể được khôi phục chức vị ban đầu, còn có thể mang được sợi đai lưng màu đỏ đó.
Phán quan cấp thấp nhất?
Luật sư An vừa thể hiện ra vẻ mặt khát vọng.
Lại vừa “ha ha” ở trong lòng.
- Vẫn không muốn trở về?
- Tôi là người mang tội, phải để cho tôi chuộc lại hết tội nghiệt của mình trước, đến lúc trong sạch mới quay về đi.
An Bình Đẳng Vương nói một cách đầy chân thành.
...
Lão Hầu Tử khom người, cúi đầu, lúc này ngay cả hơi thở cũng đã chậm lại.
Dường như chỉ đợi phát súng lệnh vừa vang lên.
Sẽ bắt đầu chạy nước rút ngay lập tức.
Bắt đầu chạy băng băng.
Bắt đầu… điên cuồng!
Chỉ tiếc.
Lân cận nơi này không có súng phát lệnh lớn như vậy.
Chẳng qua.
Dường như lão thiên gia rất nể mặt mũi.
Một tiếng sấm nổ đột nhiên vang lên từ bên trong tầng mây đen dày đặc.
- Ầm!
Lão Hầu Tử chuyển động.
Nhưng ông ta lại không di chuyển.
Nói chính xác.
Cơ thể của ông ta chỉ run lên một cái, sau đó vẫn dừng ở nguyên tại chỗ.
Một ngàn năm nay.
Culi Bàn Sơn kia – kẻ mà ông ta vẫn luôn coi thường – từ đầu tới cuối vẫn luôn chiếm giữ vị trí vốn nên thuộc về ông ta.
Khiến cho lúc này thân phận của ông ta rất lúng túng.
Bây giờ.
Gần như là đã đi tới đoạn cuối của sinh mệnh rồi.
Dù sao cũng nên tìm một cơ hội, để chứng minh bản thân một phen đi.
Cẩu thả qua ngày, là vì tồn tại, mà tồn tại, không phải là để cẩu thả.
Lão Hầu Tử thật sự không di chuyển.
Nhưng ở sau lưng pháp thân của Sở Giang Vương.
Nơi đó vốn là một con suối uốn lượn quanh co một đường từ sườn núi đến sơn cốc.
Bỗng nhiên nổi lên.
Hóa thành một cái tay.
Trực tiếp bắt lấy cổ của pháp thân của Sở Giang Vương.
- Grào!
Hai nắm đấm của lão Hầu Tử hung hăng nện ở trên mặt đất.
Giống như đánh trống!
- Ầm!
Cánh tay hoàn toàn do con suối ngưng tụ mà thành kia, bỗng nhiên cũng phát lực.
Trong lúc nhất thời.
Đất rung núi chuyển.
Mà pháp thân của Sở Giang Vương trước đó còn đang đứng sừng sững trang nghiêm lại trực tiếp bị kéo ngã ra mặt đất.
Mặt hướng xuống dưới.
Một đòn.
Thì đã lập tức bị đè!
...
- Phụt!
Luật sư An gần như là phát ra tiếng cười như heo.
Nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đáng ghét, lão khỉ già gian xảo này lại đánh lén!
Sở Giang Vương liếc mắt nhìn luật sư An một cái, nói:
- Muốn cười thì cứ việc cười đi, tôi cũng muốn cười, đừng kìm nén.
Vừa nói.
Tự mình đã bật cười “ha ha”.
- Ha ha ha ha ha ha! ! ! ! ! ! ! - Luật sư An.
- ... - Sở Giang Vương.
Luật sư An thật sự nhìn không được.
Hơn nữa.
Anh ta đã lầm tưởng.
Nghĩ rằng tâm tính của đối phương giống với bản thân mình.
Muốn nhìn thấy cấp trên của mình bày trò cười cho thiên hạ.
Loại thú vui này.
Loại cảm giác thoải mái này.
Thật sự là tuyệt không thể tả.
- Này, anh có nhìn thấy không, cái lão khốn kiếp giả ngầu kia, bị chơi cho miệng gặm đầy đất rồi.
- ... - Sở Giang Vương.
- Rốt cuộc lão Hầu Tử này là cấp độ gì vậy? Lão ca anh có biết không?
Luật sư An cười xong rồi, bắt đầu nói chuyện bình thường rồi.
Thật ra thì, lúc anh ta vừa mới bắt đầu cười lớn, anh ta vẫn luôn quan sát biểu cảm của vị lão ca này, thấy đối phương cười rất dè dặt, nghĩ lại thì hẳn là một đại nhân vật của âm ti, đoán chừng hẳn là cấp độ còn cao hơn “Khánh” kia đi.
Cho nên mới phải kiêng kỵ thân phận.
Cảm giác như có vẻ buồn cười, nhưng lại không tiện cười to, vừa đúng lúc luật sư An có thể cười to thay anh ta, phát tiết một chút.
Phân tích của luật sư An vẫn rất đáng tin, hành vi của anh ta vẫn rất hiểu lòng người.
Với điều kiện tiên quyết là anh ta đã trực tiếp loại bỏ khả năng vị trước mắt này chính là Sở Giang Vương.
Điều này sao có thể được!
- Trước đó, tôi cũng không biết, nhưng bây giờ, đã biết rồi.
Sở Giang Vương dừng một chút.
Nói:
- Xích Khao Mã Hầu.
- Xích Khao Mã Hầu?
Luật sư An không nhận ra lão Hầu Tử này thuộc phẩm loại gì, nhưng một khi phẩm loại cụ thể đã được nói ra, anh ta vẫn nhớ được.
Xích Khao Mã Hầu.
Hiểu âm dương, biết chuyện đời, giỏi xuất nhập, thoát tử diên sinh*.
(*tránh được cái chết, kéo dài cuộc sống)
Gọi tắt là lão âm bỉ*.
(*một từ ngữ trên mạng chỉ việc giả heo ăn thịt hổ, được sử dụng để mô tả những người dường như vô hại đối với con người và động vật, nhưng thực tế là những người sâu như biển)
Hơn nữa.
Không trách được có thể cẩu thả qua ngày như vậy!
Điểm quan trọng nhất là, Xích Khao Mã Hầu giỏi về dùng nước, điểm này khác với vị Đại thánh mà mọi người thường quen thuộc, vị Đại Thánh kia không giỏi về chiến đấu trong nước, nhưng Xích Khao Mã Hầu lại ngược lại.
Nghe nói, chuyện này là bởi vì có khả năng Xích Khao Mã Hầu có mang một phần huyết mạch của long vương.
Lúc này.
Luật sư An cũng có một điểm không thể hiểu được.
Một con Vượn Bàn Sơn.
Mặc dù nó thực sự là cao thủ trong những chuyện đơn giản, sức mạnh rất lớn, sức chiến đấu hẳn là rất không tệ, nhưng coi như là Phủ Quân mà nói, ngoại trừ cái chủng loại muốn đánh cả giang sơn như vị Đệ nhất kia, mới cần có Tử Kim Thần Hầu đến trợ trận.
Muốn làm quân thủ thành, cảm giác vẫn là nên phối hợp với một Xích Khao Mã Hầu thì sẽ thích hợp hơn một chút.
Sẽ biết tính kế, biết nhìn người, biết mưu đồ.
Quan trọng nhất là.
Người ta còn có thể mang theo người chủ nhân như ngài cẩu thả qua ngày, có lúc, sống được lâu, cũng là một loại ưu thế cực lớn, đợi đối thủ của mình chịu không nổi đều chết hết, cũng không còn đối thủ nữa, tác dụng tương tự như “lấy việc giúp người làm niềm vui” của ông chủ nhà mình vậy.
Cho nên.
Đời cuối cùng chọn Vượn Bàn Sơn mà không chọn Xích Khao Mã Hầu, thật có chút cảm giác của bại gia tử đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận