Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 684: Sự phẫn nộ của ông chủ Châu! (1)

Bạch hồ đi rồi.
Nhưng câu nói cuối cùng kia.
Đông bắc có con thuồng luồng, quân có dám không.
Thật ra khiến tâm thần Châu Trạch dập dờn thật lâu.
Thử nghĩ xem.
Nếu như trong sách tướng số của mình, thật sự có thể chứa một con thuồng luồng vào trong đó.
Trong cuộc sống khi tên ngu ngốc cứng đầu không ở đây và khi nhớ cậu ta.
Bản thân mới có thể đạt được cảm giác an toàn thật lớn đi.
Huống chi.
Quỷ ngọc lúc trước.
Đã trực tiếp bị tên đàn ông nữ tính kia một chưởng tát chết rồi.
Bị chết được gọi là dứt khoát.
Ông chủ Châu còn không kịp đau lòng.
Bây giờ nhìn xem.
Bên người mình dường như thật sự thiếu một món đồ trang sức.
Đây giống như ra cửa mà trong túi chỉ mang chút tiền trinh, trong lòng không có cảm giác an toàn vậy.
Haizzz.
Quỷ ngọc là một đứa nhỏ ngoan mà.
Châu Trạch ngồi tựa lên ghế sofa, lặng yên lật báo.
Đi đông bắc, tạm thời không có quyết định này, dù sao trước đó không lâu luật sư An mới nói tới chuyện đi qua Vân Nam, chuẩn bị lên cấp bộ đầu.
Một nam một bắc, gần như kéo dài toàn bộ Trung Quốc.
- Buổi trưa ăn gì?
Hứa Thanh Lãng vừa mặc tạp dề vừa nói.
- Thanh đạm chút.
- Được.
Hứa Thanh Lãng đi phòng bếp chuẩn bị.
Tắm nắng.
Chờ ăn cơm.
Cảm giác này.
Thật đẹp, đẹp làm sao.
Châu Trạch lật một tờ báo.
Trong lúc lơ đãng ánh mắt liếc nhìn bên ngoài, vừa vặn thấy bạn học Cừ Minh Minh đang như phát điên chạy đến đây!
- Cộp!
Đầu đụng phải cửa thủy tinh của hiệu sách.
Cả người ngã nhào vào.
- Cứu với, cứu em gái tôi với, cứu em gái tôi với!
... ... ...
Châu Trạch vốn không nghĩ tới.
Dù sao đoán chừng ai cũng không ngờ tới một buổi sáng yên tĩnh tốt lành bị một đám sâu đi loạn khắp nơi phá vỡ.
Trước mắt.
Số lượng sâu thật sự rất nhiều.
Không chỉ sâu cổ.
Còn hấp dẫn không ít sâu bình thường ở gần đó tụ tập đi tới.
Cũng may cà phê internet ở dưới tầng một, bằng không người đang nghịch máy tính ở phía dưới còn có thể tự mình trải nghiệm khoái cảm của trò chơi tinh tế.
Trong đàn côn trùng.
Có thể mơ hồ nhìn thấy được một người.
Phần lớn bộ phận thân thể đều bị sâu che lấp.
Ngẫu nhiên lộ ra làn da trắng nõn thuộc về thiếu nữ.
- Tôi không chuyên thứ này?
Châu Trạch nhìn Cừ Minh Minh ở bên người.
Có phần lực bất tòng tâm.
Người nuôi cổ bị phản phệ.
Giống như người làm chuyện phi pháp vào trong tù.
Xứng đáng chứ sao.
- Van cầu anh, giúp đỡ một chút, giúp đỡ một chút, cứu con bé với, cứu con bé với!
- Em gái cậu đây là bản thân xảy ra vấn đề, nghiệp vụ có chuyên môn, sao lại đi nghịch sâu, tôi thật sự không hiểu.
Châu Trạch cắn chặt răng, ngẫm nghĩ, nói:
- Có thể đuổi lũ sâu trên người cô ấy ra trước không?
- Trước kia thì có thể, hiện giờ tôi không làm được, những sâu này vốn không nghe theo mệnh lệnh của tôi, vào buổi sáng em gái tôi đột nhiên ngã trên đất, sau đó cổ trùng trong cơ thể con bé tự mình chạy ra, còn hấp dẫn rất nhiều sâu gần đó cùng tụ tập đến đây.
- Đây là định đăng cơ sao?
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống.
Tay đè xuống.
Đè chết một đám kiếm.
Những con kiến này cũng không phải “Cha” của kiến trắng kiến ăn thịt người.
Chẳng qua chỉ là kiến bình thường.
Cho nên, lực công kích thật có hạn, nhưng dày đặc như vậy vẫn có thể đủ để khiến da đầu người ta run lên.
- Sao có thể đột nhiên như vậy, hai người lại làm ra trò bịp gì rồi?
- Không có, thật sự không có, chính là không hề có điềm báo trước mà thành như vậy.
Châu Trạch giơ tay chỉ Oanh Oanh ở bên cạnh:
- Dọn dẹp bạo lực.
Oanh Oanh gật gật đầu.
Tiến lên trước.
Sát khí quanh thân tràn ra.
- Xoẹt! Xoẹt!
Qua lại mấy lần.
Hất thẳng từng đám sâu đi.
Tuy rằng không thể làm tuyệt đối sạch sẽ.
Trên người Cừ Chân Chân vẫn còn rất nhiều sâu bò.
Nhưng đã tốt hơn cảnh tượng trước đó nhiều rồi.
Giờ phút này Cừ Minh Minh lại lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi áo, đặt vào trong tay Châu Trạch.
- Lại khách khí à.
Châu Trạch vừa nói vừa nhét tấm thẻ vào trong túi mình.
- Trong thẻ này không có bao nhiêu tiền, chỉ cần ngài có thể cứu con bé, kể cả cà phê internet và bất động sản trên lầu này của tôi, tất cả đều tặng cho ngài!
- Tôi chỉ cầu con bé có thể yên ổn.
- Tôi muốn mang con bé về nhà.
- Đi nhà cũ hồi nhỏ chúng tôi đã ở.
Thật ra.
Bởi vì bệnh tật khi còn nhỏ nên Cừ Chân Chân gần như chết yểu, nếu không phải bạn học Cừ Minh Minh dựa vào biện pháp nuôi cổ cố tình kéo dài tính mạng cho cô.
Đoán chừng hiện giờ cỏ trên mộ đã rậm um rồi.
Mà bây giờ.
Cừ Minh Minh dường như không định chơi nữa.
Anh cũng biết tình hình của em gái thật khó khăn.
Cho nên định mang em gái về nhà cũ.
Cà phê internet mấy thứ ở đây.
Dù sao cũng phải xử lý bán đi.
Không bằng trực tiếp thành tiền công để cho Châu Trạch ra tay.
Nghe thấy đưa cà phê internet.
Ánh mắt Oanh Oanh sáng lên.
Làm một thiếu nữ nghiện cà phê internet.
Có được một tiệm cà phê internet thuộc về một mình mình.
Quả thật chính là giấc mộng đẹp trở thành hiện thực!
Châu Trạch lại nghiêm mặt nói:
- Trị bệnh cứu người vốn là bổn phận của bác sỹ, cậu cũng là bác sỹ, sao lại nói lời khách khí như vậy.
Lập tức.
Châu Trạch lại nhìn quanh bốn phía.
Giống như không kịp để ý đến Cừ Chân Chân đang nằm trên mặt đất cần cứu vớt khẩn cấp.
Mà làm bộ như thật tùy ý hỏi:
- Khu vực sử dụng chung trên tòa nhà này của cậu tính toán như thế nào vậy?
“... ...” Cừ Minh Minh.
- Nói đùa thôi, nói đùa thôi.
Châu Trạch đi tới bên người Cừ Chân Chân.
Cô bé nằm trên mặt đất bất động đã lâu rồi.
Nếu như cứu trị một người bị thương bình thường, thời gian tự nhiên là sinh mệnh, mỗi một bác sỹ đều trong gấp gáp cứu chữa, đều sẽ có trải nghiệm của bản thân.
Nhưng Cừ Chân Chân lại khác.
Bởi vì cô vốn là người chết!
Châu Trạch lật thân mình cô ra.
Lúc này mặc dù trên người cô không xuất hiện cương thi.
Nhưng cả thân thể, dĩ nhiên đã tiến vào trạng thái ngất đi, có điểm giống người thực vật khá sâu, hơn nữa còn là kiểu cơ bản không thể nào tỉnh lại.
Đây là vì để tiện cho cổ vào cơ thể cung cấp đi.
Dùng thủ đoạn đặc thù, triệt để khóa kín kinh mạch thân thể.
Áp chế cơ năng của bản thân cơ thể người đến điểm thấp nhất, gần như ở trạng thái hoạt tử nhân.
Mới có thể không xung đột hỗn loạn với cổ trùng, cuối cùng, dẫn đường cho sức sống của cổ trùng tiến vào trong cơ thể.
Người.
Cũng đã “Sống” lại.
Tuy rằng ở trong nước trung tây y ảnh hưởng lẫn nhau, mỗi một bác sỹ cũng có thể nhận biết thậm chí biết một ít đạo lý của trung y, nhưng thủ pháp này, trước kia Châu Trạch chưa bao giờ gặp.
Quay đầu.
Nhìn thoáng qua Cừ Minh Minh đứng ở phía sau.
Tên này.
Là cao thủ trung y chân chính.
Nếu ở cổ đại.
Cũng có vị trí ở thái y viện đi.
Cũng may ông chủ Châu không làm bác sỹ từ lâu rồi, không còn tâm tư đi bàn luận y thuật gì ở đây.
Lúc này.
Móng tay của Châu Trạch dài ra.
Rồi sau đó lặng yên đâm vào trong cổ tay của Cừ Chân Chân.
Thân thể Cừ Chân Chân bắt đầu run lên.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh mím môi.
Móng tay của ông chủ kích thích rất tuyệt.
Cô đã từng trải qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận