Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 463: Cưỡng ép mở auto!

Một người một thú.
Cứ nhìn nhau như vậy.
Kết giới ngăn cách sự dò xét của đám người chung quanh, nhưng không thay đổi bố cục bên trong, đây giống với một loại quỷ đánh tường cao cấp vậy.
Gió đêm thổi đến.
Càng không ngừng thổi lất phất trên mặt.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy hơi tiếc hận.
Hôm nay bản thân mình nên mặc một bộ quần áo rộng lớn một chút.
Dưới tràng diện này.
Ống tay áo phấp phới.
Sợi tóc bay múa.
Lại mặt đối mắt với vị thần thú này.
Để Oanh Oanh ở phía sau dùng di động chụp lại cảnh ấy.
Hoàn toàn có thể treo bức ảnh này trên đầu giường thay ảnh kết hôn, sau này mỗi ngày tỉnh lại lại thưởng thức một hồi.
Chỉ tiếc.
Hiện tại cánh tay phải của mình còn đang bó thạch cao.
Ngón tay trái cũng bị băng bó.
Nhìn thế nào cũng thấy thảm tượng của một người sa cơ thất thế tuyệt lộ.
Quả nhiên là hơi không ra gì.
Giải Trãi không rõ ràng lắm lúc này Châu Trạch đang suy nghĩ gì, nếu như nó biết, đoán chừng lửa giận của nó sẽ dâng lên một tầng cao mới!
Quỷ sai âm ty nho nhỏ trước mắt này.
Lại muốn khiến mình làm nền cho anh?
Đương nhiên.
Có một việc rất rõ ràng.
Giải Trãi không nhận ra Châu Trạch.
Không nhận ra người trước mắt này.
Chính là người đã bẻ gãy một sừng của nó mấy ngàn năm trước.
Tuy nói chuyện này không được lưu truyền ở dân gian, người thường cũng đều cảm thấy từ khi nó sinh ra đã chỉ có một sừng, nhưng loại khuất nhục này nó vẫn nhớ kỹ.
Giải Trãi tiếp tục đi lên phía trước.
Một sừng cách Châu Trạch không tới hai mét.
Người chấp pháp.
Cần cương trực công chính.
Cho dù là ai tới ngăn cản, ai tới cản trở.
Cứ gộp lại cùng đuổi là được!
Huống chi.
Dưới cái nhìn của Giải Trãi, Châu Trạch trước mắt còn xa xa mới đủ tư cách biến thành một người ngăn trở trước mặt mình!
- Ông chủ!
Bạch Oanh Oanh siết chặt nắm tay, tùy thời chuẩn bị xông lên.
Bên cạnh, luật sư An tiếp tục quỳ trên mặt đất, mặt lộ vẻ giãy giụa. Anh ta ngẩng đầu nhìn Châu Trạch đứng trước mặt tiểu Hầu Tử.
Trong lòng.
Vậy mà xuất hiện cảm giác cay đắng, "hối để chồng đi kiếm tước hầu".
Ông chủ.
Sau này tôi sẽ không bao giờ khuyên can ngài hùng khởi nữa.
Tôi sẽ cá muối một chút.
Được không?
Châu Trạch khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh không nên lên. Đối mặt với quái vật lớn này, Oanh Oanh đi lên, đoán chừng kết cục không khác gì Hầu Tử ban nãy.
Cách đó không xa, tiểu loli và Hứa Thanh Lãng lại thêm Deadpool đang ở xa xa nhìn.
Trên người Hứa Thanh Lãng có dán không ít băng dán cá nhân, lúc trước khi ở phòng sách, Hầu Tử đã dùng đuôi quét cậu ta một cái, nhưng vì nó không cố ý thương tổn cậu ta, cho nên chỉ có tràng diện bị quét bay hơi khó coi, trên cơ bản là không bị thương gì nhiều.
- Này, anh làm gì thế!
Tiểu loli đưa tay nắm lấy tay Hứa Thanh Lãng.
- Đi lên hỗ trợ chứ làm gì? - Hứa Thanh Lãng hỏi ngược lại.
- Anh biết đây là vật gì đúng không?
- Giải Trãi.
- Hiện tại anh có đi tới cũng không giúp được gì, chờ xem trước đã, đến lúc đó nếu có thể giúp thì chúng ta lại ra tay.
- Đây có tính là thấy chết không cứu không?
- Đánh rắm, có trời mới biết trước khi chết thằng này có nghĩ tới chuyện mang nha hoàn theo, làm ấm giường trên đường xuống hoàng tuyền không?
- Tôi là người không hy vọng anh ta chết nhất!
- Nhưng cục diện hiện tại này.
- Người chơi bình thường đã không đủ tư cách vào sân.
- Có ý gì? - Hứa Thanh Lãng vẫn còn có chút không hiểu.
- Phía dưới là buổi biểu diễn dành riêng cho auto.
Tiểu loli nhìn thoáng qua Hứa Thanh Lãng.
- Chờ sau khi ông chủ mở auto, anh tìm thời cơ tiếp ứng đưa mấy người An Bất Khởi ra ngoài. Anh là người sống, Huyền tu, có thể thần thú sẽ thấy anh thuận mắt hơn chúng tôi nhiều, từ đó cũng tha cho anh một mạng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu.
Tiểu loli lại nhìn về phía Deadpool: - Đợi lát nữa tôi kêu anh lên thì anh lập tức tiến lên. Nếu như tình huống có biến, anh tranh thủ đỡ giúp ông chủ một kích, nhưng không nên miễn cưỡng bản thân mình, có biết không?
- Đừng để cuối cùng thực sự bị đánh nát, không thể phục hồi được nữa.
Deadpool ngây ngô mà cười cười.
Thời gian.
Trôi qua từng phút từng giây.
Mà Giải Trãi.
Lại đang từng bước từng bước tới gần.
Dường như.
Nó cũng cảm thấy.
Người trước mắt này.
Dường như đang chuẩn bị lấy ra thứ gì đó để đối phó nó.
Bởi vì nó chỉ là hư ảnh.
Cho dù lúc trước con khỉ kia không ngừng kích thích nó, khiến nó xuất hiện chút tâm tình, nhưng hiện tại chỉ số thông minh của nó không cao lắm.
Thậm chí nó giống như đứa bé.
Đang chờ đợi.
Chờ đợi người đàn ông trước mắt này ra tay.
Nhưng Châu Trạch.
Vẫn vững như núi thái sơn trước mắt!
Trước mặt thần thú.
Anh vẫn không chập chờn chút nào.
Phẳng lặng như mặt nước!
Trên thực tế.
Ở trong lòng anh.
Lại liều mạng đang gầm thét:
- Trời ạ, một mả cha mày.
- Bình thường không gọi mày ra, mày nhất định muốn hô hào đi ra.
- Hiện tại tao gọi mày ra đây, tại sao mày lại im lặng?
Phong ấn ngu ngốc tạo ra đã chủ động suy yếu sau khi Châu Trạch ra hiệu.
Vốn là chữ "phong" màu đỏ thẫm.
Lúc này nó đã phai nhạt tới cực điểm, tựa như chỉ cầ tùy tiện duỗi một ngón tay ra là có thể đâm thủng.
Nhưng vị này.
Hoàn toàn không có tin tức.
Như đã ngủ thiếp đi vậy.
- ĐM, bình thường không phải anh vẫn luôn trưng ra dáng vẻ lão tử đệ nhất thiên hạ sao?
- Hiện tại vì sao anh lại như rùa đen rút đầu vậy?
- Lần trước, người của cầu Nại Hà đến khiến anh kinh sợ, lần này anh cũng kinh sợ?
Giờ khắc này.
Ông chủ Châu phảng phất như bị luật sư An phụ thể, đang khuyên can một bản thân mình khác.
Tát mạnh một cái?
Tát như tên bắn?
Không nên không biết tiến thủ như thế!
Đứng có ngồi ăn rồi chờ chết! ! !
Ý chí chiến đấu của anh đâu?
Trái tim mạnh mẽ của anh đâu?
Sự chăm chỉ phấn đấu của anh đâu?
- Rốt cục anh có ở đó thì C-K-Í-T..T...T lên một tiếng đi!
- C-K-Í-T..T...T.
- ... ... - Châu Trạch.
Trong lúc nhất thời.
Vô số câu đm điên cuồng gào thét lao qua trong lòng ông chủ Châu.
Từ lúc nào.
Vị kia đã trở nên không biết xấu hổ như vậy?
- Không phải anh phong ấn tôi... ... phong ấn tới rất đắc ý sao?
- Vậy thì cùng chết đi.
- Tôi... ... không muốn... ... lại giúp anh... ...
- Mượn cớ.
- Mượn cớ... ... anh cho rằng... ... tôi sợ... ... nó?
- Một con súc sinh trước đây... ... cố ý chạy tới địa ngục... ... dạy dỗ tôi... ... bị tôi đánh gãy một sừng... ...
- Thú cưng của Đế Nghiêu... ... lại dám chạy tới quát lớn với tôi... ...
- Hiện tại thì sao? Không phải anh không dám ra sao?
- Phép khích tướng... ... vô dụng... ... nếu như anh muốn sống... ... thì tránh ra... ...
- Xét đến cùng, vẫn là anh không dám ra.
- A... ... A... ...
Mặc kệ trong lòng Châu Trạch ầm ĩ tới cỡ nào.
Theo Giải Trãi càng ngày càng gần.
Ông chủ Châu thật sự hơi xấu hổ.
Vị bên trong cơ thể mình kia không muốn bại lộ thân phận.
Anh ta có thể khiến con tôm tép nhãi nhép khác biết mình tồn tại.
Dù sao thì anh ta cũng có tự tin có thể trực tiếp ăn tươi đám tôm tép nhãi nhép kia.
Không sao cả.
Nhưng anh ta không dám công bố chuyện mình còn sống cho chư thiên hậu thế.
Dùng chân nghĩ cũng có thể tưởng tượng được, dựa vào tính tình của vị này, trước khi anh ta chưa ngã xuống chắc chắn là người vô cùng kiêu ngạo, đắc tội với không biết bao nhiêu người. Chờ khi anh ta sa sút, anh ta bắt đầu sợ hãi đám người ấy tới bỏ đá xuống giếng.
Thế nhưng.
Chẳng lẽ.
Anh thực sự phải lui về phía sau.
Giao tiểu Hầu Tử ra sao?
Sau đó, anh lại cúi đầu nhận sai với Giải Trãi.
Hô một tiếng: - Thú gia, ngài tiếp tục đi, tôi sẽ không quấy rầy ngài.
Tuy nói ông chủ Châu là một người tiếc mệnh.
Nhưng nhìn thoáng qua tiểu Hầu Tử dưới chân mình, đang dựa vào ống quần mình ngủ mê man.
Thật không thể muối mặt mà làm chuyện như vậy.
Rất nhiều người vẫn luôn sống theo phương châm không ngừng xu cát tị hung.
Vậy mà.
Chân lý sinh hoạt.
Thật ra lại trái ngược hoàn toàn.
- Này.
Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn Giải Trãi.
Khóe mắt Giải Trãi lộ ra quang mang giễu cợt.
- Vì sao trên đầu mày chỉ có một sừng?
- Có phải khi còn bé mày ham chơi, dùng sừng đụng khắp nơi, kết quả bị người ta vặn gãy một chiếc?
- Không đúng.
- Chỉ còn lại một sừng
- Không phải càng dễ đi đâm người hơn sao?
Quang trạch trong mắt Giải Trãi bắt đầu phiếm hồng.
Hiển nhiên.
Nó đã bắt đầu nổi giận.
Lời Châu Trạch nói.
Không thể nghi ngờ là xé rách nghịch lân trong lòng nó.
Năm đó nó.
Là thần thú tư pháp tọa hạ của Đế Nghiêu, là tượng trưng cho tư pháp thời đại thượng cổ. Nó bất mãn với việc bản thân chỉ có thể quản lý tư pháp nhân gian, còn ý đồ khuếch trương thu địa ngục vào trong túi.
Từ đó đạt thành tâm nguyện Âm Dương quy tắc, pháp tướng vĩnh hằng.
Kết quả.
Sau khi nó tới địa ngục.
Gặp vị đứng đầu Minh Hải kia.
Chịu nhục gãy sừng! ! ! ! !
Châu Trạch lại tiếp tục nói: - Này, mày trợn to mắt của mày nhìn cho rõ ràng, nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc tao là ai! ! !
Lông mày Giải Trãi hơi nhíu lại, thân thể Kỳ Lân bắt đầu vây quanh Châu Trạch, chậm rãi dịch bước.
Thật ra.
Từ lúc mới bắt đầu xuất hiện ở nơi này.
Nó đã cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhưng đến tột cùng loại cảm giác không thoải mái này tới từ đâu.
Thực sự không thể nói thành lời.
Căn bản là nó không cách nào nghiên cứu kỹ.
Cũng bởi vậy.
Khi Châu Trạch kêu nó nhìn kỹ một chút thì.
Nó thật sự cẩn thận nhìn kỹ!
Nhưng nhìn thật lâu.
Cái gì cũng không nhìn ra.
- Ừm? Không nhìn ra? - Châu Trạch sửng sốt một chút, con mẹ nó mắt mày mù sao!
Thật ra.
Thực sự là không thể trách vì sao Giải Trãi không nhận ra được.
Thứ nhất, đây chỉ là hình chiếu của nó, còn không thể tính là phân thân. Thứ hai, có ngu ngốc tồn tại lại thêm vị kia cố ý che giấu hơi thở, dẫn đến nó muốn dò la lại càng khó khăn hơn.
Được được được.
Nếu mày không nhìn ra
Tao sẽ trực tiếp cho mày đáp án.
- Tao chính là người đã bẻ gãy sừng của mày trước đây!
Châu Trạch trực tiếp hô lên.
Lão tử chọc hẳn chuyện này ra.
Nếu anh muốn tiếp tục ẩn núp.
Vậy thì anh cứ tiếp tục ẩn núp đi!
Cùng lắm thì.
Cùng chết!
Tâm tình trong mắt Giải Trãi bắt đầu trở nên kích động hẳn lên.
Một mạt màu đỏ thẫm kia.
Nồng nặc tới phảng phất như có thể nhỏ giọt!
- Rống! ! ! ! !
Ngay sau đó.
Bỗng nhiên Giải Trãi ngẩng đầu.
Một sừng trong mơ hồ có màu trắng nổi lên.
Trực tiếp đâm thẳng về phía Châu Trạch và tiểu Hầu Tử dưới chân Châu Trạch!
- Oanh! ! ! !
Tiếng nổ mạnh khủng bố truyền đến.
Trên đường cái ngoài cửa cục cảnh sát.
Xuất hiện một hố tròn to lớn.
Đoán chừng chờ sau khi chuyện này kết thúc, sáng mai mấy chú cảnh sát tới làm sẽ thất kinh.
Ngay cả Bạch Oanh Oanh và luật sư An bên cạnh cũng bị dư uy của lực lượng kinh khủng này lan đến, quét bay ra ngoài, té xuống đất.
- Ông chủ! ! ! !
Oanh Oanh vừa rơi xuống đất đã lập tức đứng dậy, nhìn về phía hố tròn kia.
Giải Trãi phập phềnh giữa không trung.
Nó không tiêu tán.
Bởi vì sau khi bụi mù chậm rãi tiêu tán.
Trong hố tròn.
Vẫn có một bóng người đang đứng như cũ.
Cánh tay người này chống lên trên, mới vừa rồi, dường như anh ta đã dùng bàn tay của mình đỡ một kích của một sừng!
Bốn phía hố tròn thật sự tồn tại.
Nhưng khu vực dưới chân người này lại đơn độc mà nhô lên.
Ngay cả tiểu Hầu Tử dưới người cũng vẫn đang tiếp tục ngáy o..o..., phảng phất như nó không phát giác được gì.
Châu Trạch để tay xuống.
Trong đôi mắt.
Lưu chuyển.
Bóng tối thâm thúy.
Anh ta ngẩng đầu.
Nhìn về phía Giải Trãi trên đỉnh đầu.
Cười cười.
- Thực sự là... ... đã lâu... ... không gặp... ... Vượng Tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận