Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 919: Mùa xuân thứ hai của ông già (2)

Lão Trương cố ý chờ đến sau khi ăn bữa khuya xong mới vỗ vỗ bụng chuẩn bị rời đi, đối với chuyện này, mọi người đều là kiến quái bất quái*. (gặp chuyện bất ngờ nhưng không ngạc nhiên)
Cảnh sát cũng là người, cảnh sát tốt cũng là người, có lẽ ở cổ đại, bởi vì tin tức không lưu thông sẽ xuất hiện cái loại ảo tưởng Thánh Thiên tử ở trên cao trong sạch không nhiễm bụi trần này, nhưng hiện tại, đại chúng đã dần dần quen với một mặt “người” của những nhân vật phong vân.
Đi ra khỏi tiệm sách đang mở hết công suất của lò sưởi.
Gió lạnh thổi đến một hơi.
Lão Trương run lập cập.
Nhưng bởi vì vừa mới ăn no bụng, cũng không cảm thấy lạnh bao nhiêu.
Anh ấy ngồi vào trong xe của mình, nhìn xuống điện thoại di động, sau đó nổ máy xe.
Mười lăm phút sau.
Lão Trương xuất hiện ở trong tòa nhà nội trú của bệnh viện.
Đi thang máy lên, đi tới cửa phòng bệnh, lão Trương đẩy cửa ra.
Người phụ nữ kia còn nằm ở trên giường, chưa tỉnh lại, nhìn qua dáng vẻ vẫn có chút tiều tụy như trước.
Lão Trương kéo một cái ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Anh ấy không biết tại sao mình lại tới nơi này, nhưng chỉ là muốn nhìn cô ấy một chút.
Rất nhiều lúc, nhất là lúc đối mặt với chuyện trong địa ngục, lão Trương cảm giác mình vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, tỷ như, căn bản là anh không nghĩ đến, người phụ nữ ở trước mắt này, lại còn có một tầng thân phận khác.
Bây giờ nghĩ lại.
Đám người ông chủ hẳn là đã phát hiện từ sớm rồi đi.
Ngược lại anh ấy không oán trách đám người ông chủ của bọn họ tại sao phải lừa gạt anh về chuyện này.
Chính anh ấy cũng có thể đổi vị trí mà suy nghĩ.
Giống như là lúc trước anh ấy còn mang những người mới husky ngốc ngốc manh manh đó.
Chính anh ấy cũng lười nói nhiều.
Nếu như không phải là kỷ luật không cho phép, anh ấy thật sự muốn đưa chân lên trực tiếp đá văng đi.
Lão Trương đưa tay, giúp người phụ nữ chỉnh sửa lại tóc hai bên thái dương một chút, sau khi sửa sang lại xong, trong lòng bỗng nhiên có một loại xung động muốn dùng mu bàn tay xoa lên mặt của cô ấy.
Dù sao trước đó vừa bị ông chủ cùng Oanh Oanh kích thích một chút.
Một ông già, mặc dù ngoài mặt không hề bận tâm.
Nhưng nội tâm bên trong.
Vẫn có chút xúc động.
Chẳng qua là, vẫn nhịn được.
Ngồi xuống lần nữa, lão Trương cũng không nhìn cô ấy nữa, chẳng qua là chỉ trân trân nhìn ngoài cửa sổ.
Anh ấy cảm thấy nơi này rất tốt, an tĩnh, vắng lặng, thích hợp để ngồi một chút.
Anh ấy nghĩ tới vợ trước của mình, hai người sớm đã ly dị, cô ấy cũng đã ở nước ngoài rất nhiều năm nay, ngay cả tang lễ của anh ấy, cô ấy cũng không quay về tham dự.
Nhớ đến lúc bản thân vừa mới quen vợ trước, cô ấy đi làm ở ngân hàng, mang theo chút yếu ớt, điều kiện nhà cô ấy cũng là cực tốt, dù điều kiện nhà lão Trương cũng không kém, nhưng cô ấy vốn có thể có lựa chọn tốt hơn.
Nhưng lúc trước cô ấy vẫn lựa chọn lão Trương.
Lúc mới qua lại còn ngượng ngùng, xấu hổ, lại chủ động nắm lấy tay anh ấy ở trước mặt bạn bè thân thích của nhà cô ấy, thể hiện quyết tâm công khai của chính mình.
Sau khi đến với nhau ngọt ngào tốt đẹp.
Suy nghĩ một chút.
Trên mặt của Lão Trương hiện ra một sự ấm áp của hoài niệm.
Cũng không phải do lớn tuổi, có lẽ, chẳng qua chỉ là một loại bản năng của con người đi, sẽ tận lực thu những ký ức làm cho bản thân đau khổ lại, chỉ nhớ về những hình ảnh vô cùng tốt đẹp.
Sau khi ký đơn ly dị, hai người tách ra, có không biết làm sao, có không dứt bỏ được, cũng có buông tay ung dung, bởi vì thói quen cuộc sống và công việc của hai người, đã đến mức độ không cách nào điều hòa được.
Ngồi ở mép giường của một người phụ nữ, thế nhưng suy nghĩ trong đầu lại là về một người phụ nữ khác, nói thật, rất cầm thú.
Nhưng rất nhiều chuyện, chỉ cần không nói ra, chỉ suy nghĩ ở trong lòng, cũng có thêm một cái vỏ bọc vừa dày vừa nặng, không sợ hãi.
Hình như gió ở bên ngoài có chút lớn, rèm cửa sổ đang không ngừng thổi lất phất, trong phòng bệnh mở máy điều hòa không khí, vốn là rất nóng, cho nên mở hé cửa sổ một chút, một chút không khí mới mẻ vào cân bằng lại.
Chẳng qua bây giờ không chỉ là gió lớn, hơn nữa còn kèm theo hạt mưa.
Lão Trương đứng dậy, đi tới, đóng cửa sổ lại.
Đúng lúc này.
Một vệt bóng đen xen lẫn trong nước mưa, từ phía trên rơi xuống, sau đó từ từ tập trung lại, một đường lan tràn, từ vị trí vách tường một đường thấm vào bên trong, thẳng đến lúc, thấm vào đến trong phòng bệnh.
- Gió này thật đúng là lớn nha, mình còn không để ý kéo tới lúc nào.
Lão Trương tự nhiên đóng cửa sổ lại, đinh ghim ở bên ngoài có chút cong, hơn nữa gió vẫn luôn thổi vào cửa sổ, không quá dễ để lấy xuống.
Anh ấy thật sự không cảm nhận được bất thường ở trong phòng bệnh, không phải là khinh thường, mà là anh ấy không có bản lãnh đó.
Làm một người qua đường ngay cả địa ngục còn chưa bước tới, nửa đường đã bị Châu Trạch kéo trở về hoàn dương, rất nhiều thời điểm, lúc tiệm sách gặp phải chuyện, anh ấy luôn cảm thấy rất lúng túng.
Mặc dù nói hôm nay vừa mới phát hiện được một lục địa mới.
Nhưng cái lục địa mới này thật sự có chút gân gà.
Trần cảnh quan vẫn ở trên giường bệnh không nhúc nhích như cũ, không tỉnh lại, nhưng bóng đen cũng đã từ từ thoát khỏi vách tường, lấy một loại phương thức di động như thủy ngân chảy xuôi tới.
- Hô… rốt cuộc cũng đóng được.
Lão Trương đã đóng được cửa sổ xoay người đi trở về.
Đứng ở mép giường.
Giày da ở trên chân vừa vặn dẫm lên vị trí của bóng đen, chỉ là bởi vì trong phòng bệnh chỉ mở một cái “đèn ngủ”, cho nên phần lớn chỗ khác vẫn tối đen, màu sắc trên sàn nhà thay đổi, thật sự vẫn rất khó khiến người ta phát giác ra được.
- Hôm nay cứ như vậy trước đi, tôi đi về trước, hy vọng, cô tỉnh lại sớm một chút.
Nói xong.
Lão Trương khom lưng.
Hơi đến gần một chút.
Nhìn Trần cảnh quan một chút.
Ngay sau đó hài lòng đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi.
- Cộp… cộp… cộp…
Đây là âm thanh khi giày da chạm đất.
Lão Trương mở cửa phòng bệnh ra.
Đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận